Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

5:00 chiều – 01/08/2025

Ông Minh nhẹ nhàng cầm tay bà, xiết chặt, cảm giác hơi ấm từ đôi bàn tay quen thuộc ấy vẫn làm lòng ông ấm áp. “Bà không cần phải cảm ơn tôi. Chúng ta đã cùng nhau đi qua biết bao thăng trầm, và tôi luôn cảm thấy may mắn vì có bà bên cạnh. Bà đã là cuộc sống của tôi suốt bao năm qua.”

Bà Lan mỉm cười, đôi mắt đã bắt đầu mỏi mệt. “Ừ, tôi biết. Nhưng tôi vẫn muốn nói. Tôi yêu ông, Minh à.”

Lời nói của bà Lan nhẹ nhàng, nhưng vang vọng trong tâm trí ông Minh như một lời thề thiêng liêng. Cả hai đã bên nhau suốt cuộc đời, nhưng mỗi khi bà Lan nói lời yêu, ông vẫn cảm nhận được điều đặc biệt trong đó. Có lẽ vì tình yêu của họ không phải lúc nào cũng được thể hiện bằng lời nói, mà là qua những hành động nhỏ nhặt, qua sự bền bỉ ở bên nhau.

“Tôi cũng yêu bà, Lan à.” Ông đáp lại, giọng nói run run.

Bà Lan khép đôi mắt lại, một nụ cười bình yên trên môi. “Chúng ta đã sống một cuộc đời hạnh phúc, phải không ông?”

“Phải.” Ông Minh trả lời, đôi mắt nhìn ra ngoài trời mưa. “Chúng ta đã sống một cuộc đời hạnh phúc.”

Những ngày tiếp theo, trời vẫn mưa. Ông Minh và bà Lan dường như đã quen với tiếng mưa rơi đều đặn trên mái nhà, như nhịp đập chậm rãi của thời gian. Cả hai vẫn bên nhau, cùng nhau trải qua từng khoảnh khắc bình yên, mặc kệ những thay đổi không thể tránh khỏi của tuổi già và bệnh tật.

Buổi sáng hôm đó, khi ông Minh đang chuẩn bị pha trà, bà Lan bất ngờ nắm lấy tay ông, đôi mắt lấp lánh dù ánh nhìn đã mờ đục vì thời gian. “Ông Minh, ông còn nhớ chiếc nhẫn cưới của chúng ta không?”

Ông Minh ngừng lại, nhìn xuống bàn tay mình. Chiếc nhẫn vàng, dù đã mòn và xỉn màu sau hơn năm mươi năm, vẫn nằm yên trên ngón tay gầy guộc. Ông cười nhẹ, nhìn bà. “Sao tôi lại không nhớ được. Chiếc nhẫn này đã theo chúng ta suốt cả cuộc đời.”

Bà Lan khẽ cười, nhưng nụ cười của bà hôm nay có chút buồn bã. “Tôi nhớ hồi đó, chúng ta không có nhiều tiền. Chiếc nhẫn ông mua cho tôi cũng rất đơn giản, chỉ là một vòng tròn vàng nhỏ. Tôi còn nhớ rõ ông đã đắn đo mãi, sợ tôi không thích vì nó không đẹp.”

Ông Minh ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy tay bà. “Tôi đã lo lắng không biết chiếc nhẫn có đủ để thể hiện tình yêu của tôi dành cho bà không. Lúc đó tôi chưa thể mua cho bà thứ gì đẹp đẽ hơn.”

Bà Lan lắc đầu, đôi mắt ánh lên niềm yêu thương. “Ông biết không, ngay từ khoảnh khắc ông đeo chiếc nhẫn lên tay tôi, tôi đã thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Với tôi, không quan trọng chiếc nhẫn đó đắt hay rẻ, đẹp hay xấu. Điều quan trọng là ông đã trao nó cho tôi, với tất cả tấm lòng.”

Ông Minh im lặng một lúc, cảm thấy lòng mình thắt lại. Ông nhớ rất rõ ngày hôm đó, ngày ông đeo nhẫn cho bà trong một lễ cưới nhỏ. Đôi bàn tay run rẩy, nhưng trái tim ông lại kiên định hơn bao giờ hết. Ông biết rằng dù cuộc sống có khó khăn ra sao, dù thời gian có thay đổi mọi thứ, tình yêu của ông dành cho bà sẽ không bao giờ phai nhạt.

Bà Lan nhìn ông, bàn tay khẽ vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay mình. Nhưng rồi, đôi tay bà lơ đãng vuốt mãi không thấy gì. “Chiếc nhẫn của tôi đâu rồi, ông Minh? Tôi không thấy nó nữa…”

Ông Minh hơi sững lại. Ông đã biết chuyện này, nhưng chưa bao giờ dám nhắc đến. Chiếc nhẫn cưới của bà Lan đã tuột khỏi tay bà cách đây vài năm, khi tay bà bắt đầu trở nên quá gầy guộc vì bệnh tật. Ông đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng mãi vẫn không thể tìm lại được.

“Bà không cần lo lắng, Lan à,” ông nhẹ nhàng nói, cố gắng giấu đi nỗi buồn trong giọng nói. “Chiếc nhẫn đó vẫn ở đây, trong tim chúng ta. Không phải vật chất, mà là những gì chúng ta đã cùng nhau trải qua mới thực sự quan trọng.”

Bà Lan khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn lộ rõ nỗi tiếc nuối. “Tôi chỉ ước mình có thể đeo lại chiếc nhẫn đó, để nhớ về ngày chúng ta cưới nhau. Những năm tháng đó thật đẹp.”

Ông Minh im lặng một lúc, rồi chợt đứng dậy. Ông bước ra ngoài, tìm đến chiếc hộp gỗ nơi cất giữ những kỷ vật quý giá. Trong đó, ông giữ một chiếc nhẫn khác—chiếc nhẫn mà ông đã mua để thay thế chiếc nhẫn cũ của bà Lan, nhưng chưa bao giờ có dịp trao lại cho bà.

Ông trở lại bên giường, cẩn thận cầm lấy tay bà, rồi nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn mới vào ngón tay bà. Chiếc nhẫn này vẫn đơn giản, nhưng sáng hơn, bóng hơn, như một lời nhắc nhở về tình yêu của họ qua bao năm tháng.

Bà Lan nhìn xuống tay mình, ngỡ ngàng. “Chiếc nhẫn này…?”

“Đây là chiếc nhẫn tôi đã mua từ lâu, nhưng chưa có dịp đeo cho bà. Tôi biết chiếc nhẫn cũ rất quan trọng với bà, nhưng hy vọng chiếc này có thể thay thế, ít nhất là trong những ngày còn lại.”

Nước mắt chợt tràn ra từ đôi mắt mờ đục của bà Lan. Bà đưa tay chạm nhẹ vào chiếc nhẫn, rồi nhìn ông Minh với ánh mắt đầy cảm kích và yêu thương. “Cảm ơn ông… Ông luôn biết cách làm tôi cảm thấy hạnh phúc, ngay cả khi tôi nghĩ mình đã mất đi tất cả.”

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00