Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

4:59 chiều – 01/08/2025

Đọc lại những dòng thư của bà Lan thời trẻ, ông Minh như được trở lại những ngày tháng xưa cũ, khi tình yêu của họ còn mới mẻ và tràn đầy hy vọng. Lúc đó, ông là một người thanh niên vừa bắt đầu làm việc xa nhà, còn bà Lan vẫn là một cô gái trẻ nơi quê nhà, luôn chờ đợi và mong ngóng ngày ông trở về.

Ông Minh mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ lên những dòng chữ đã phai mờ. Ngày đó, ông không phải là người giỏi thể hiện cảm xúc. Những lá thư bà Lan gửi cho ông luôn dài và chi tiết, trong khi thư ông gửi về thì chỉ vỏn vẹn vài dòng: “Mọi thứ ở đây ổn, em đừng lo. Anh nhớ em.”

Nhưng bà Lan chưa bao giờ phàn nàn về điều đó. Ngược lại, bà luôn nói rằng chỉ cần ông viết, dù chỉ một dòng, cũng làm bà yên tâm. Cứ như thế, những lá thư qua lại trở thành sợi dây kết nối họ trong những tháng ngày xa cách.

Khi ông Minh đang mải mê trong dòng suy nghĩ, bà Lan tỉnh dậy. Nhìn thấy ông ngồi bên hộp thư cũ, bà mỉm cười yếu ớt.

“Ông lại lục đống thư cũ đó hả?” Bà nói khẽ, giọng lạc đi vì mệt mỏi. “Tôi còn nhớ cái thư đó. Hồi đó, tôi viết cả buổi chiều, mà lúc gửi đi lại lo không biết ông có đọc hết không.”

Ông Minh quay sang, ánh mắt ấm áp. “Tôi đọc hết, từng chữ một. Bà biết mà, tôi chỉ không giỏi thể hiện như bà.”

Bà Lan cười, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng. “Ừ, tôi biết. Nhưng không sao, tôi hiểu ông mà. Ngày đó tôi cứ nghĩ nếu mình viết nhiều, có lẽ ông sẽ thấy tôi gần gũi hơn, dù khoảng cách xa xôi.”

Ông Minh đặt lá thư xuống, nắm lấy tay bà. “Bà đã luôn bên tôi, dù ở xa hay gần. Bây giờ cũng vậy, tôi sẽ luôn ở đây với bà, như lời hứa ngày xưa.”

Bà Lan khẽ gật đầu, đôi mắt đã dần nhắm lại vì mệt. “Tôi chỉ mong mỗi ngày được tỉnh dậy, nhìn thấy ông. Như vậy là đủ rồi.”

Ông Minh không nói gì, chỉ siết chặt tay bà. Giờ đây, khi thời gian của họ đang dần thu ngắn lại, ông càng trân trọng từng khoảnh khắc. Với ông, bà Lan không chỉ là người bạn đời, mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ông, từ những lá thư thuở xưa đến những ngày cuối cùng họ còn bên nhau.

Ngày hôm sau, trời đổ mưa. Những giọt mưa tí tách rơi xuống mái ngói cũ kỹ, tạo nên âm thanh đều đặn, như nhịp thở của thời gian. Ông Minh kéo nhẹ tấm chăn đắp cho bà Lan, rồi quay lại cửa sổ nhìn ra ngoài. Mưa luôn mang đến cho ông cảm giác hoài niệm, như thể mỗi giọt nước là một ký ức xa xôi ùa về.

Chiếc ghế mây ngoài hiên ướt sũng nước mưa, nhưng ông Minh vẫn ra đó ngồi. Ông thích nghe tiếng mưa, một thói quen có từ thời còn trẻ. Hồi đó, mỗi khi trời mưa, ông thường cùng bà Lan ngồi bên nhau, im lặng mà lắng nghe tiếng mưa rơi. Bà Lan không thích mưa lắm, thường nói rằng mưa làm tâm trạng bà buồn, nhưng vì biết ông thích, bà vẫn ngồi đó cùng ông, không phàn nàn gì.

Ông Minh lặng lẽ thở dài. Những ngày này, bà Lan yếu đi nhiều. Đôi lúc bà không nhớ được những chuyện vừa xảy ra, nhưng lạ thay, bà vẫn luôn nhớ những kỷ niệm của hai người, như thể đó là sợi dây cuối cùng kết nối bà với hiện thực. Ông biết bà Lan đang dần xa rời ông, không phải vì khoảng cách vật lý mà là vì sự suy yếu của cơ thể, nhưng ông vẫn ở đây, nắm chặt tay bà, như đã hứa.

Chiều hôm ấy, khi trời vẫn mưa rả rích, bà Lan bất chợt tỉnh dậy. Nhìn quanh căn phòng, bà khẽ gọi: “Ông Minh, ông ở đâu rồi?”

Nghe tiếng gọi, ông Minh lập tức quay vào nhà, đến bên giường. “Tôi đây. Bà cần gì à?”

Bà Lan nhìn ông, đôi mắt dường như đang cố tìm kiếm điều gì đó. “Ông nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Lần đó trời cũng mưa như hôm nay. Tôi vẫn còn nhớ rõ, cái áo sơ mi trắng ông mặc ướt sũng, còn tôi thì run rẩy dưới mái hiên nhà ngoại.”

Ông Minh mỉm cười. “Nhớ chứ, làm sao tôi quên được. Bà lúc đó nhìn tôi như thể tôi là kẻ lạ mặt xông vào nhà.”

Bà Lan cười nhẹ. “Lúc đó tôi có biết ông là ai đâu, chỉ thấy ông lúng túng đứng dưới mưa. Nhưng sau đó ông đưa cái ô cho tôi mà không nói lời nào, rồi cứ thế bỏ đi.”

“Vì tôi ngại.” Ông Minh cười xòa. “Tôi không biết phải nói gì với một cô gái lạ. Tôi chỉ biết rằng tôi muốn giúp bà, dù chẳng có cớ gì để nói chuyện.”

“Thế mà chúng ta lại gặp nhau nhiều lần sau đó. Cuối cùng, tôi cũng bắt đầu chú ý đến ông.”

Cả hai im lặng một lúc, như đang chìm đắm trong những ký ức xưa cũ. Mưa vẫn rơi ngoài trời, nhưng dường như không còn lạnh lẽo nữa. Những giọt nước chảy qua ô cửa kính mờ nhạt, giống như thời gian đang rửa trôi mọi lo âu của cuộc sống, chỉ để lại những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất.

Bà Lan hít một hơi thật sâu, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn tràn đầy tình cảm. “Ông Minh, tôi không biết mình còn bao nhiêu thời gian nữa, nhưng tôi muốn cảm ơn ông. Cảm ơn vì đã luôn bên tôi, từ khi tôi còn trẻ cho đến bây giờ. Ông đã chịu đựng tôi rất nhiều, và tôi biết tôi không phải lúc nào cũng dễ chịu.”

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00