Ông Minh không nói gì, chỉ siết chặt tay bà. Trong khoảnh khắc ấy, không cần lời nói, cả hai đều hiểu rằng tình yêu của họ đã vượt qua mọi thử thách của thời gian. Chiếc nhẫn mới kia, dù chỉ là vật thay thế, nhưng nó mang ý nghĩa sâu sắc—tình yêu của họ vẫn sáng mãi, như chiếc nhẫn vẫn sáng lấp lánh trên tay bà Lan.
Những ngày tiếp theo, trời hửng nắng sau cơn mưa dài. Ánh sáng nhẹ nhàng lọt qua khung cửa sổ, rọi lên chiếc giường nơi bà Lan nằm. Bà yếu hơn nhiều, đôi lúc thở khó nhọc, nhưng vẫn luôn giữ nụ cười dịu dàng mỗi khi ông Minh ở bên.
Sáng hôm ấy, khi ông Minh đang sắp xếp lại những bức ảnh cũ trong chiếc hộp gỗ quen thuộc, một bức ảnh cũ rơi ra từ đáy hộp. Đó là bức ảnh của ông và bà Lan vào ngày cưới. Cả hai đều còn rất trẻ, trong bộ trang phục cưới đơn giản. Bà Lan mặc áo dài trắng, tóc thả dài, còn ông Minh thì mặc chiếc áo sơ mi trắng đã bạc màu. Bức ảnh đen trắng, nhưng gương mặt rạng rỡ của họ trong ảnh vẫn như thể vừa chụp hôm qua.
Ông Minh lặng lẽ ngắm nhìn bức ảnh, lòng tràn ngập những ký ức xa xưa. Ngày cưới của họ không hoa lệ, không có tiệc lớn hay áo cưới sang trọng, nhưng đó là một trong những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời ông. Cả hai chỉ cần nhau, chỉ cần tình yêu mà họ đã trao cho nhau từ tận đáy lòng.
Bà Lan tỉnh giấc, đôi mắt mở lờ đờ nhưng vẫn nhận ra ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ. Bà quay đầu nhìn ông Minh, bắt gặp bức ảnh trong tay ông.
“Ông tìm thấy bức ảnh đó à?” Bà khẽ hỏi, giọng yếu ớt nhưng rõ ràng.
Ông Minh mỉm cười, đặt bức ảnh vào tay bà. “Phải, tôi vừa thấy. Bà có nhớ ngày hôm đó không?”
Bà Lan đưa tay lên chạm nhẹ vào bức ảnh, đôi mắt long lanh khi nhìn lại hình ảnh của mình ngày trẻ. “Tôi nhớ chứ. Hồi đó tôi lo lắng lắm, sợ ông hối hận khi cưới một người phụ nữ như tôi.”
“Đừng nói vậy,” ông Minh dịu dàng đáp, “tôi chưa bao giờ hối hận. Ngày đó, tôi chỉ có một mong ước duy nhất là được cưới bà, và từ đó đến bây giờ, tôi vẫn luôn cảm thấy may mắn vì điều đó.”
Bà Lan khẽ cười, đôi mắt dường như xa xăm. “Ông lúc nào cũng nói thế, nhưng tôi biết ông đã hy sinh rất nhiều vì tôi. Ông luôn là người gánh vác mọi thứ, từ lúc chúng ta mới cưới cho đến khi có con, khi cuộc sống khó khăn…”
Ông Minh lắc đầu, ngắt lời bà. “Chúng ta đã đi cùng nhau qua tất cả, và tôi không bao giờ nghĩ đó là sự hy sinh. Mỗi điều tôi làm đều vì tình yêu tôi dành cho bà. Tôi chỉ mong có thể bên bà lâu hơn, để tiếp tục yêu bà như ngày đầu.”
Bà Lan nhìn ông Minh, đôi mắt dâng trào cảm xúc. “Ông đã làm đủ rồi, Minh à. Tôi hạnh phúc vì chúng ta đã có một cuộc đời trọn vẹn bên nhau. Không phải ai cũng may mắn như chúng ta.”
Ông Minh im lặng một lúc, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Ông biết những ngày tháng bên bà Lan đã sắp cạn kiệt, và ông không thể nào thay đổi điều đó. Nhưng trong trái tim, ông không muốn rời xa bà. Ông không sẵn sàng để nói lời tạm biệt.
Bà Lan vẫn nhìn ông, như hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng ông. Bà nắm lấy tay ông, đôi tay yếu ớt nhưng vẫn ấm áp như những năm tháng họ bên nhau. “Ông đừng buồn. Khi đến lúc, tôi sẽ đi, nhưng tình yêu của chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc. Chúng ta đã sống một cuộc đời trọn vẹn, và tôi tin rằng dù ở đâu, tôi cũng sẽ luôn ở bên ông.”
Ông Minh cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má. Ông chưa bao giờ là người dễ khóc, nhưng giờ đây, ông không thể kìm nén được cảm xúc. Những lời bà nói như một lời chia tay nhẹ nhàng, nhưng sâu sắc, chạm đến tận cùng trái tim ông.
“Bà đã là tất cả của tôi,” ông nói khẽ, giọng nghẹn ngào. “Tôi không biết mình sẽ thế nào khi không có bà.”
Bà Lan mỉm cười, đôi mắt khép lại vì mệt mỏi. “Ông sẽ vẫn sống, như cách ông luôn làm. Và ông sẽ nhớ về tôi, như tôi sẽ nhớ về ông. Chúng ta đã sống, yêu thương, và bên nhau. Đó là điều quan trọng nhất.”
Ông Minh ngồi bên cạnh, nắm chặt tay bà. Bức ảnh cưới vẫn nằm đó, như một lời nhắc nhở về ngày họ bắt đầu cuộc đời chung. Những khoảnh khắc cuối cùng của họ, dù đau đớn vì sự chia ly sắp đến, vẫn tràn ngập tình yêu và lòng biết ơn.
Ngày hôm sau, trời lại trở nên âm u, không còn ánh nắng như những buổi sáng trước. Cơn gió nhẹ thổi qua những hàng cây ngoài vườn, mang theo hơi lạnh của mùa thu sắp đến. Trong căn phòng nhỏ, ông Minh ngồi bên cạnh giường, tay vẫn nắm chặt bàn tay bà Lan. Hơi thở của bà đã yếu dần, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng gương mặt vẫn bình yên, như thể bà đang chìm vào một giấc ngủ dài.
Ông Minh lặng lẽ ngắm nhìn bà, cảm nhận từng nhịp thở yếu ớt của bà dần trôi qua. Ông biết khoảnh khắc này sắp đến, và dù đã chuẩn bị tâm lý, nỗi đau vẫn cuộn trào trong lòng. Ông không muốn bà đi, nhưng ông cũng không muốn bà phải chịu đựng thêm đau đớn nào nữa. Bà Lan đã kiên cường chiến đấu với bệnh tật trong nhiều năm, và giờ đây, có lẽ đã đến lúc để bà nghỉ ngơi.
Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên. Bà Lan bất chợt mở mắt, nhìn về phía ông Minh. Dù đôi mắt đã mờ đục, bà vẫn nhận ra hình dáng quen thuộc của ông.
“Ông Minh…” Bà thì thầm, giọng yếu ớt nhưng vẫn đầy tình cảm.
Ông Minh cúi xuống gần hơn, nắm chặt tay bà. “Tôi đây, Lan à. Bà đừng lo, tôi luôn ở đây.”
Bà Lan mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười của bà hôm nay có chút khác lạ, như thể bà đang cảm nhận một điều gì đó thiêng liêng và yên bình. “Ông nhớ không, chúng ta từng nói rằng… nếu có kiếp sau, mình sẽ lại gặp nhau?”
Ông Minh khẽ gật đầu, nước mắt lăn dài trên gò má. “Tôi nhớ chứ. Bà đã nói, dù có ở đâu, bà cũng sẽ tìm đến tôi.”
Bà Lan yếu ớt đưa tay lên chạm nhẹ vào má ông Minh, như muốn lau đi những giọt nước mắt. “Nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn được bên ông… vẫn muốn yêu ông, dù chỉ là một người bình thường sống giản dị như chúng ta bây giờ.”
Ông Minh không thể kìm nén cảm xúc nữa. Ông cúi xuống, hôn lên tay bà, giọng nghẹn ngào. “Tôi cũng vậy, Lan à. Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ tìm bà, và chúng ta sẽ lại bên nhau, như đã từng.”
Bà Lan gật nhẹ đầu, nụ cười trên môi vẫn không tắt. Hơi thở của bà chậm lại, dần yếu đi. Bà nhìn ông Minh một lần cuối, đôi mắt khẽ nhắm lại, rồi thì thầm thật khẽ, như một lời gửi gắm cuối cùng: “Tạm biệt ông, Minh à… Hãy giữ gìn sức khỏe… và hãy nhớ về tôi.”
Hơi thở của bà dừng lại trong khoảnh khắc ấy. Ông Minh vẫn ngồi bên cạnh, nắm chặt tay bà, cảm nhận sự lặng yên bao trùm cả căn phòng. Ông biết bà Lan đã rời xa ông mãi mãi, nhưng trái tim ông vẫn đập, vẫn ngập tràn tình yêu dành cho bà.
Trong giây phút ấy, dù đau đớn tột cùng, ông Minh nhận ra rằng tình yêu của họ sẽ không bao giờ biến mất. Bà Lan có thể đã ra đi, nhưng tình yêu mà bà để lại trong trái tim ông sẽ mãi mãi hiện diện, như một dòng sông không bao giờ ngừng chảy. Họ đã cùng nhau đi qua cả cuộc đời, và dù giờ đây có phải chia xa, ông tin rằng một ngày nào đó, ở một nơi nào đó, họ sẽ lại gặp nhau.