Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa sổ nhỏ, chiếu lên đôi bàn tay nhăn nheo của ông Minh. Ông ngồi trên chiếc ghế mây quen thuộc cạnh giường bà Lan, ánh mắt trìu mến dõi theo khuôn mặt đã già nua nhưng vẫn giữ nguyên những nét dịu dàng của người vợ suốt hơn nửa thế kỷ bên mình.
“Ông dậy sớm vậy?” Bà Lan mở mắt, giọng nói khàn khàn, yếu ớt nhưng vẫn đầy thân thương như bao năm qua.
“Như mọi ngày thôi mà, bà ngủ thêm chút nữa đi, tôi làm xong ấm trà rồi.” Ông Minh nhoẻn miệng cười, nhè nhẹ vỗ tay bà rồi đứng dậy, bước ra hiên. Mỗi sáng, đó là nghi thức không bao giờ thay đổi: ông pha trà, chuẩn bị bữa sáng đơn giản cho cả hai. Đôi khi chỉ là vài lát bánh mì, vài miếng dưa muối, nhưng ông biết bà thích nhất là có chút trà nóng để làm ấm lòng.
Ông Minh đứng ngoài hiên, nhìn ngôi nhà cũ kỹ. Ngôi nhà này là nơi ông bà đã cùng nhau xây dựng từ khi còn trẻ, từ những viên gạch đầu tiên cho đến bức tường sơn loang lổ theo thời gian. Từng ngóc ngách trong nhà đều mang dấu ấn của họ, từ chiếc bàn gỗ sứt sẹo đến chiếc đèn dầu cũ kỹ treo ở góc phòng. Ngôi nhà tuy đơn sơ, nhưng đối với ông Minh, nó chứa đựng cả một bầu trời kỷ niệm.
Sau khi pha xong trà, ông nhẹ nhàng quay lại giường, đặt chiếc cốc sứ màu trắng cũ kĩ lên bàn cạnh giường. Bà Lan đã tỉnh hẳn, đôi mắt mờ đục nhưng ánh lên chút vui vẻ khi thấy ông.
“Trà nóng thơm quá.” Bà đưa tay lên cầm cốc, nhưng tay run rẩy khiến nước trong cốc sóng sánh. Ông Minh vội nắm lấy tay bà, giữ cốc để bà không làm đổ.
“Bà cứ để tôi làm cho.” Ông khẽ nói, chậm rãi đưa cốc lên môi bà, giúp bà nhấp một ngụm nhỏ. Trà vẫn còn nóng, nhưng hơi ấm của nó làm bà cảm thấy dễ chịu hơn.
“Mình đã sống cùng nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ, ông Minh?” Bà Lan bất chợt hỏi, đôi mắt nhìn vào khoảng không như đang lục tìm lại ký ức của quá khứ xa xăm.
“Hơn năm mươi năm rồi, bà Lan à. Mình cưới nhau khi tôi hai mươi bốn, bà hai mươi hai, vậy mà chớp mắt đã nửa thế kỷ trôi qua.”
“Nhanh thật đấy. Tôi cứ nghĩ mới hôm nào chúng ta còn trẻ, ông còn đèo tôi trên chiếc xe đạp đi khắp xóm làng. Giờ thì đến cả đi bộ tôi cũng chẳng nổi nữa.” Bà thở dài, nhưng ánh mắt vẫn phảng phất chút gì đó vui vẻ khi nhớ lại những ngày tháng đó.
Ông Minh ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy tay bà, bóp nhẹ. “Bà không cần phải lo lắng. Tôi vẫn còn đây, còn đạp xe cho bà, còn chăm sóc cho bà. Đến bao giờ bà còn bên tôi, tôi sẽ không bao giờ để bà phải cô đơn.”
Bà Lan nhìn ông, cảm giác yên bình tràn ngập. Dù đôi khi trí nhớ của bà không còn tốt như trước, nhưng bà biết rằng người đàn ông này, dù bao năm trôi qua, vẫn yêu bà như ngày đầu. Cái cách ông chăm sóc bà, lo lắng cho bà từng chút nhỏ nhặt khiến bà thấy mình may mắn, được yêu thương và trân trọng.
Bà mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. “Ừ, miễn là có ông bên cạnh, tôi chẳng còn sợ điều gì nữa.”
Ánh nắng sớm dần sáng hơn, lấp lánh trên những chiếc lá cây xanh ngoài vườn. Tiếng chim hót ríu rít báo hiệu một ngày mới, một ngày nữa lại trôi qua cùng với tình yêu bền bỉ của họ, không lời hoa mỹ, không rực rỡ nhưng đầy ấm áp và vĩnh cửu.
Buổi chiều hôm đó, ông Minh lại ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ, trước mặt là một hộp gỗ nhỏ đã bạc màu. Hộp này là báu vật của ông và bà Lan, cất giữ những kỷ niệm từ thuở còn trẻ. Mỗi khi có thời gian, ông lại mở ra, lặng lẽ nhìn ngắm những lá thư cũ, những bức ảnh đã ố vàng theo năm tháng.
Hôm nay, bà Lan yếu hơn mọi ngày. Sau khi uống trà, bà mệt quá, thiếp đi ngay lập tức. Ông Minh lặng lẽ ngồi bên cạnh, rồi quyết định mở lại hộp gỗ, như một cách hồi tưởng về quá khứ khi bà không còn đủ sức để cùng ông kể lại những câu chuyện xưa.
Bên trong hộp là những lá thư tay, được xếp gọn gàng. Lá thư nào cũng cũ kỹ, có lá giấy đã mòn đến mức gần như trong suốt. Ông Minh khẽ cầm lấy lá thư đầu tiên, lá thư mà bà Lan đã viết cho ông khi ông còn là một chàng trai trẻ đi làm xa nhà.
“Ông Minh,
Tôi không biết bây giờ ông đang làm gì, nhưng chắc hẳn là bận lắm. Tôi chỉ muốn hỏi ông, liệu có nhớ nhà không, có nhớ cái ghế gỗ nhỏ chúng ta thường ngồi trò chuyện mỗi tối không? Ở nhà mọi thứ vẫn ổn, chỉ là tôi thấy thiếu vắng ông quá. Tôi cứ nghĩ về ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau, ngày ông sẽ về và chúng ta sẽ lại ngồi cạnh nhau như trước.
Tôi biết ông là người kiệm lời, nhưng tôi thì không thể kiềm chế được. Tôi nhớ ông lắm. Hôm qua tôi còn mơ thấy ông về, đèo tôi đi dạo quanh xóm. Tỉnh dậy, chỉ có bóng tối. Ngày hôm đó tôi cảm thấy buồn vô cùng.
Thôi, tôi không viết thêm nữa. Ông nhớ giữ sức khỏe nhé.
Thương ông,
Lan”