Chương 19: Khi Gió Múa Một Mình
Ở một thung lũng nằm giữa hai dãy núi đá xanh, nơi không có ai sống lâu dài vì gió quá mạnh, có một bé trai lạc đường vào rừng trúc.
Nó ngồi dưới một gốc trúc cổ, vừa đói vừa sợ. Gió gào qua các khe núi, réo như tiếng hú.
Nhưng rồi gió đổi hướng.
Không còn hú.
Không còn quất ràn rạt vào thân trúc.
Gió… dịu lại.
Lá trúc bắt đầu rơi theo một vòng xoay mềm. Đầu tiên một vòng. Rồi hai. Rồi ba. Mỗi vòng rơi có nhịp riêng, đều đặn như một bài múa cổ.
Rồi… bé trai nhìn thấy:
Gió không chỉ thổi, mà xoay.
Gió không xô đẩy, mà nâng.
Gió không vô hình, mà… có dáng một người đang múa.
Bé òa khóc.
Không vì sợ.
Mà vì tim nó đập theo gió.
Người Múa Không Hình
Được người làng tìm thấy ba ngày sau, bé trai không sốt, không hoảng loạn chỉ liên tục nói:
“Gió có người múa trong đó.
Cô ấy không nói, không nhìn.
Nhưng khi gió xoay… tim con cũng xoay theo.”
Người già trong làng nghe xong, im lặng một hồi lâu. Rồi họ lấy một cuốn sách cũ trong tủ gỗ, lật trang cuối, chỉ cho cậu bé xem một bức vẽ phác:
Một người con gái đứng trên mặt nước, tóc bay, tay giơ lên trời.
Không rõ mặt.
Chỉ có ba chữ khắc phía dưới:
A — M — Ộ — C.
Gió Biết Nhảy
Từ năm ấy, dân các vùng quanh Xích Thủy Hà, Dương Hồ, Tĩnh Ảnh bắt đầu nói một câu mới:
“Trời không nổi gió
Mà gió tự muốn múa.”
Có những sáng, gió tự xoay quanh giếng làng ba vòng rồi tan.
Có những đêm, trúc trong rừng nghiêng đều về một hướng, rồi đột ngột quay theo vòng xoắn.
Có những cơn gió đi qua vùng đồng bằng, mang theo vết chân xoay tròn bằng lá khô.
Người ta dựng lại nghi thức cổ múa để đón gió.
Nhưng không múa để gọi mưa, gọi thần, gọi phúc.
Mà múa để trả lời một điệu xoay vô hình đã từng là một người.
Hơi Thở Của Nhịp Cuối
Các học giả từ thành phố tìm đến. Họ đặt thiết bị đo gió dao động theo hình xoắn tròn đều đặn, xuất hiện không theo chu kỳ thời tiết.
Họ kết luận:
“Đây là hiện tượng bất thường, không giải thích được.”
Người làng cười:
“Không phải bất thường.
Đó là một điệu múa chưa từng kết thúc.”
Khi Nhịp Trở Thành Đạo
Một thầy mo già viết trong nhật ký trước khi mất:
“Ngày xưa, người ta cần vũ sinh để múa.
Bây giờ, người ta cần trái tim để cảm được múa.
Vì người múa cuối cùng đã trao thân mình cho gió.
Và từ đó, mọi gió có nhịp đều là người ấy đang nói chuyện.”
Không Có Gió Nào Là Tình Cờ
Mùa xuân năm ấy, khi trẻ con trong làng tập múa sào, một cơn gió chợt lướt qua, nâng nhẹ sào của đứa trẻ yếu nhất.
Cậu bé ngạc nhiên.
Sào không rơi.
Gió không mạnh.
Nhưng đủ để giữ nhịp.
Cậu quay sang bà nội:
“Ai đỡ con vậy?”
Bà nhìn vào không khí rồi khẽ nói:
“Cháu không cần biết tên.
Nhưng cháu vừa được dạy bởi người múa cuối cùng.
Vì cháu vừa tin rằng…
Gió cũng cần được gọi tên.”