Chương 18: Vũ Sinh Trên Mặt Gương
A Mộc đến một nơi không có tên.
Người dân gọi đó là Hồ Tĩnh Ảnh nghĩa là mặt hồ tĩnh lặng đến mức không phản chiếu bầu trời, mà chỉ phản chiếu người đứng trước nó. Không có sóng. Không có cá. Không có gió.
Hồ ấy từ bao đời không một ai múa trên mặt nước.
Không phải vì không ai muốn, mà vì không ai thấy chính mình đủ trong sạch để được phản chiếu trọn vẹn.
Người Không Còn Ảnh
A Mộc ngồi bên bờ nước ba ngày. Không múa. Không bước. Chỉ nhìn xuống mặt hồ.
Ngày đầu, cô chỉ thấy bóng mình mờ nhòe.
Ngày thứ hai, bóng biến mất.
Ngày thứ ba, mặt hồ phản chiếu một hình dáng khác:
Một A Mộc thời thơ bé, đứng trên thanh trúc đầu tiên.
Một A Mộc khi chưa biết múa là gì, chỉ biết nước và gió.
Một A Mộc đang cười, tay giơ lên trời, chưa từng mang gánh nặng truyền nhịp.
Cô không khóc. Cô chỉ lặng lẽ bước xuống hồ.
Điều kỳ lạ là nước không gợn.
Chân cô chạm mặt hồ như chạm đất mềm. Mỗi bước đi, không để lại vệt sóng. Cô đang bước trên mặt nước như đang bước trên một tấm gương.
Không có tiếng động. Không có người xem.
Chỉ có cô, và… cô.
Điệu Múa Không Người Nhìn
A Mộc bắt đầu múa.
Không vì ai. Không cho ai. Không để truyền lại.
Cô múa để trả lại những động tác mình đã mang theo suốt đời.
Tay giơ lên, chạm vào ánh sáng.
Chân xoay nhẹ, không tạo lực, như để hỏi: “Nếu không ai thấy, thì ta có còn là người múa?”
Lưng nghiêng, mắt nhắm, miệng không hát, nhưng lòng vang vọng:
“Một người múa.
Một mặt nước.
Một hình ảnh không rõ là ai.
Nhưng tất cả là thật.”
Gió không đến. Sóng không vỡ. Trúc không reo.
Chỉ có một điệu múa… chạm vào chính mình.
Phản Chiếu Của Nhịp Đã Mất
Giữa điệu múa, A Mộc nhìn xuống mặt nước.
Cô thấy không còn mình nữa.
Mà là tất cả những người cô từng múa cho:
Người vũ sinh không tên trong thân trúc.
Những đứa trẻ múa lại nhịp đã lạc.
Bóng dáng làng Trì Nhạc đứng yên chờ được sinh ra lần nữa.
Và… cả người thầy đầu tiên, đã dạy cô cách giữ thăng bằng giữa sóng.
Tất cả đang múa… trong cô.
Không theo một bài. Không theo một hệ.
Chỉ là những chuyển động chưa từng có tên,
Mà giờ đây có chỗ để được phản chiếu.
Tan Ra Mà Vẫn Ở Lại
Khi múa xong, A Mộc không cúi đầu.
Không rời đi.
Cô chỉ đứng im trên mặt nước, rồi hòa vào mặt hồ như sương rơi không tiếng.
Người dân quanh vùng sáng hôm sau thấy:
Không có dấu chân.
Nhưng trên mặt hồ, một vết xoắn hình tròn bạc, như sóng nhẹ vừa vỡ ra rồi không bao giờ kết lại.
Người Múa Không Cần Nơi Chôn Cất
Từ đó về sau, không ai thấy A Mộc nữa.
Nhưng mỗi khi ai đó đứng trước hồ Tĩnh Ảnh và bắt đầu một động tác
Mặt hồ sẽ phản chiếu hình dáng một người đang múa bên cạnh họ.
Không rõ là ai.
Chỉ biết rằng…
Khi có ai múa từ đáy lòng mình,
Thì người từng giữ nhịp sẽ xuất hiện
Không để múa, mà để lặng lẽ hiện diện như nhịp cuối cùng.