Chương 17: Gió Được Gọi Tên
Khi sương mù tan khỏi mặt nước Xích Thủy Hà, dân làng tỉnh giấc nhưng không thấy A Mộc đâu. Căn lều cũ vẫn nguyên, trống rỗng, chỉ còn lại một sợi dây buộc tóc vắt trên then cửa, và một chiếc lá trúc bạc nằm im trên nền đất.
Không ai nói lời tiễn đưa.
Không ai truy tìm.
Vì tất cả đều biết người như A Mộc, không rời đi.
Cô tan ra khỏi làng như một làn gió vừa được trả về bầu trời.
Hành Trình Không Tên
Không ai biết cô đi đâu.
Chỉ có lời đồn dọc theo các làng bên bờ sông và miền núi:
Một cô gái trẻ, bước đi rất nhẹ, không để lại dấu chân.
Đêm đến, khi mọi người đã ngủ, cô múa giữa quảng trường trống, không nhạc, không đèn.
Khi sáng ra, người ta chỉ thấy những vòng tròn xoắn bằng bụi sương, còn đọng trên nền đất.
Và có những đứa trẻ ngồi nhìn, không hiểu vì sao tim mình lại thấy ấm.
Họ gọi cô là: “Người Múa Trong Gió.”
Làng Không Còn Bài Ca
Ở một làng nhỏ miền biên giới, A Mộc tìm thấy một điệu múa bị quên nửa chừng.
Người già không nhớ, trẻ con chưa từng học. Chỉ còn lại một cây trống mục, và một đoạn bài ca:
“Chân trái bước, chân phải xoay,
Cúi đầu chạm đất,
Nhưng tay… bay về đâu?”
Cô ở lại đó ba đêm. Không dạy. Không hỏi. Chỉ múa một mình sau nhà.
Đến đêm thứ tư, có một đứa trẻ bắt chước bước chân cô.
Đêm thứ năm, ba đứa trẻ xoay cùng một vòng.
Đêm thứ sáu, trống vang lên từ chính cây trống mục.
Người già trong làng khóc.
“Điệu múa không chết.
Chỉ là nó đang ngủ.
Và có ai đó gọi nó về.”
A Mộc lặng lẽ rời đi trước khi lễ hội bắt đầu. Không ai kịp hỏi tên cô.
Gió Có Dáng Hình
Từ đó về sau, mỗi nơi cô đi qua, gió thay đổi.
Ở một nơi, gió cuộn tròn như bàn tay múa xoay.
Nơi khác, gió lướt theo nhịp chân trái, rồi nghiêng nhẹ về bên phải.
Có những nơi, gió đứng yên trong vài giây, rồi vút thẳng như một động tác vung sào.
Người ta bắt đầu gọi những kiểu gió ấy là:
“Gió A Mộc”
Không phải để tôn vinh cô.
Mà vì gió ấy giống như đang múa.
Gió Cũng Cần Được Gọi Tên
Một ông lão mù ở vùng cao, từng nghe chuyện về cô, nói với học trò:
“Từ xưa, chúng ta gọi tên gió theo mùa gió Lào, gió Bấc, gió Nam, gió Nồm.
Nhưng bây giờ, đã đến lúc gọi gió theo cách nó chuyển động.”
“Gió nào đem theo nhịp bị quên, ta gọi là Gió A Mộc.
Gió nào gọi lại điệu múa bị xóa, ta gọi là Gió Hồi Nhịp.
Và gió nào mang theo người không còn…
…ta gọi là Gió Gọi Tên.”
Không Cần Xuất Hiện, Vẫn Còn Ở Đó
Ở rừng trúc đầu nguồn, một lần nọ, có một người thiếu nữ tập múa giữa sương sớm. Tay cô lóng ngóng, chân chưa vững, gió thì hỗn độn.
Nhưng rồi, một cơn gió nhẹ từ lưng núi ùa xuống.
Lá trúc xoay thành vòng.
Chân cô bất giác bước theo.
Cánh tay vươn lên như được nâng bởi luồng không khí.
Cô múa. Đúng một vòng. Rồi dừng lại thở dài và bật khóc.
Không ai dạy cô. Nhưng điệu múa đã về.
Người trong làng bảo: “A Mộc vừa đi qua.”
Tên Cô Là Gió
Còn cô thì sao?
Ở nơi xa cuối chân trời, A Mộc dừng chân trên đỉnh một triền núi.
Gió thổi mạnh. Trước mặt là biển mây.
Cô giơ tay không để múa mà để chạm.
Không phải chạm mây. Không chạm gió.
Mà chạm vào những nhịp chưa từng có ai nhớ.
“Ta không còn là người múa.
Ta là một cách gió chuyển động để thế giới nhớ rằng:
đã từng có người sống chỉ để múa một lần duy nhất.
Và đi.”