Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Tình yêu không danh phận Chương 6: Bước qua quá khứ

Chương 6: Bước qua quá khứ

3:46 chiều – 01/08/2025

Những ngày sau cuộc gặp với Khánh, Hương thấy tâm trạng mình như lơ lửng giữa hai thế giới. Có những lúc cô cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng đã nhận được lời thú nhận từ Khánh, nhưng cũng có lúc cô đau nhói vì nhận ra rằng tất cả đã thật sự kết thúc. Khánh, người đàn ông cô đã yêu hết lòng, đã rời khỏi cuộc đời cô một cách dứt khoát.

Hương vẫn tiếp tục công việc của mình như thường lệ, nhưng cảm giác mất mát không dễ dàng biến mất. Mỗi sáng khi nhìn mình trong gương, cô tự hỏi: “Mình đã thực sự vượt qua chưa?” Mỗi khi chạm vào chiếc nhẫn nhỏ trên tay  món quà kỷ niệm duy nhất mà Khánh từng tặng  cô lại cảm thấy như bị kéo trở về những ký ức xưa cũ.

Hương không muốn cho phép mình chìm đắm mãi trong quá khứ. Cô biết rằng, để thực sự vượt qua, cô phải đối diện với nó. Cô đã quá quen với việc trốn chạy, nhưng lần này, cô quyết tâm sẽ bước qua mọi thứ.

Một buổi tối cuối tuần, khi Hương đang ngồi lướt điện thoại trên chiếc ghế sofa cũ kỹ, Mai gọi đến. Giọng của Mai nghe đầy phấn khích: 

“Hương, tụi mình đi chơi đi! Lâu rồi cậu không ra ngoài, cứ mãi vùi đầu vào công việc thế này không ổn đâu. Mình đã hẹn cả nhóm đi bar tối nay, cậu nhất định phải đi đấy!”

Hương định từ chối, nhưng nhìn quanh căn phòng trống trải, cô nhận ra rằng cô cần một sự thay đổi. Cô không thể tiếp tục khóa mình trong thế giới của quá khứ. Dù chưa sẵn sàng hoàn toàn, cô quyết định sẽ thử một lần thoát khỏi vùng an toàn.

“Tối nay mấy giờ?” Hương hỏi, giọng có phần do dự.

“Tám giờ nhé, quán bar mới mở, đông vui lắm! Cậu chắc chắn sẽ thấy thoải mái hơn đấy.”

Đúng tám giờ, Hương đã có mặt trước quán bar nơi Mai hẹn. Âm nhạc ồn ào phát ra từ bên trong khiến cô có chút chần chừ. Đã lâu rồi cô không bước vào những nơi náo nhiệt thế này. Nhưng ánh mắt vui vẻ của Mai, cùng sự kéo tay nhiệt tình của cô bạn, khiến Hương không còn đường lùi.

Bước vào quán, Hương bị choáng ngợp bởi không gian sôi động. Ánh đèn màu rực rỡ, tiếng cười nói xung quanh và âm nhạc sôi động khiến cô cảm thấy như mình đang lạc vào một thế giới hoàn toàn khác. Mai và nhóm bạn nhanh chóng chọn một chiếc bàn ở góc khuất, nơi có thể ngắm nhìn cả sàn nhảy mà không quá ồn ào.

Hương ngồi xuống, cố gắng hòa mình vào cuộc trò chuyện. Những câu chuyện vui vẻ từ bạn bè dường như không còn khiến cô thấy xa lạ nữa. Dần dần, cô cảm thấy sự căng thẳng trong lòng tan biến. Nụ cười trên môi cô trở nên tự nhiên hơn, và cô bắt đầu cảm thấy rằng mình có thể thực sự tận hưởng buổi tối này.

Giữa những tiếng cười đùa, Mai bất ngờ nhoài người về phía Hương, thì thầm: “Hương này, mình có một anh bạn muốn giới thiệu với cậu. Anh ấy mới quay về từ nước ngoài, rất điển trai và có sự nghiệp vững chắc. Cậu thử gặp gỡ xem, biết đâu…”

Hương bật cười, lắc đầu. “Mai, mình chưa sẵn sàng cho chuyện hẹn hò đâu.”

“Cậu đừng từ chối nhanh thế! Mình chỉ muốn cậu thử mở lòng thôi. Mình biết cậu vẫn đang đau, nhưng không thể mãi để quá khứ ám ảnh được.”

Hương trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu. “Được, mình sẽ thử. Nhưng không hứa trước gì đâu nhé.”

Mai mỉm cười đầy mãn nguyện. Cô bạn nhanh chóng rời bàn, và vài phút sau, quay lại cùng một người đàn ông cao lớn, với nụ cười rạng rỡ. Anh ta trông trẻ trung và tự tin, phong cách lịch lãm.

“Đây là Tùng, bạn mình,” Mai giới thiệu, ánh mắt tinh nghịch liếc qua Hương. “Tùng, đây là Hương.”

Hương hơi ngượng ngùng khi đứng dậy chào Tùng, nhưng anh nhanh chóng làm dịu bầu không khí bằng một nụ cười thân thiện. “Chào Hương, Mai đã kể về cậu rất nhiều. Mình rất vui được gặp cậu.”

Buổi gặp gỡ với Tùng diễn ra nhẹ nhàng hơn Hương tưởng. Tùng không quá vồn vã, cũng không tạo áp lực lên cô. Anh khéo léo dẫn dắt cuộc trò chuyện về những chủ đề chung chung, từ công việc đến sở thích, giúp Hương cảm thấy thoải mái hơn. Cô nhận ra rằng mình có thể tận hưởng thời gian này mà không cần lo lắng quá nhiều.

Sau buổi tối hôm đó, Hương trở về nhà với một cảm giác lạ lẫm. Tâm trạng cô đã thay đổi, như thể một cánh cửa mới vừa mở ra trước mắt. Tùng không phải là người mà cô sẽ yêu ngay lập tức, nhưng anh mang đến cho cô một cảm giác dễ chịu và an toàn  thứ mà cô đã đánh mất từ lâu.

Những tuần sau đó, Hương bắt đầu gặp gỡ Tùng nhiều hơn. Không có áp lực nào từ cả hai phía, chỉ là những cuộc gặp gỡ đơn giản: cùng nhau đi ăn tối, uống cà phê hay dạo phố. Tùng mang đến cho Hương sự nhẹ nhàng, khiến cô cảm thấy được tôn trọng và không còn mập mờ như mối quan hệ cũ. Anh lắng nghe cô, hiểu rằng cô đang cần thời gian để hàn gắn vết thương lòng. Và điều quan trọng nhất, anh không đòi hỏi gì từ cô.

Dù vậy, Hương vẫn tự hỏi liệu mình có thực sự sẵn sàng bước vào một mối quan hệ mới hay không. Tình yêu với Khánh vẫn còn đó, như một bóng ma ám ảnh trong từng suy nghĩ của cô. Nhưng mỗi khi gặp Tùng, cô lại cảm thấy yên bình hơn, như thể trái tim đang dần hồi phục.

Một buổi tối, khi cả hai đang đi dạo bên bờ hồ, Tùng bất ngờ dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Hương. “Hương này,” anh nói nhẹ nhàng, “Mình không muốn vội vã, nhưng mình muốn nói với cậu rằng… mình thực sự rất thích cậu. Mình không biết liệu cậu có cảm giác tương tự không, nhưng mình sẵn sàng chờ đợi đến khi cậu thực sự sẵn sàng.”

Hương lặng đi, nhìn vào đôi mắt chân thành của Tùng. Cô biết rằng anh không nói dối. Anh đang dành cho cô sự kiên nhẫn, thứ mà cô đã từng khát khao có được từ Khánh, nhưng chưa bao giờ nhận được.

“Cảm ơn anh, Tùng,” Hương đáp lại, nụ cười thoáng qua trên môi. “Em thật sự trân trọng tình cảm của anh. Em không biết mình đã sẵn sàng cho một mối quan hệ mới hay chưa, nhưng em muốn thử…”

Tùng mỉm cười, siết nhẹ tay Hương. “Không sao, mình sẽ ở đây. Cậu không cần phải gấp gáp. Chỉ cần cậu sẵn sàng mở lòng, mọi thứ sẽ tự nhiên đến thôi.”

Hương cảm thấy trái tim mình dịu lại. Đã lâu rồi cô mới thấy an lành đến vậy. Cô biết rằng mình chưa hoàn toàn vượt qua được Khánh, nhưng cô cũng hiểu rằng mình không thể mãi sống trong quá khứ. Một chương mới trong cuộc đời cô đã bắt đầu, và dù con đường phía trước còn dài và nhiều thử thách, Hương cảm thấy rằng cô đã sẵn sàng để bước tiếp.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00