Chương 5: Lời thú nhận muộn màng
Ngồi đối diện với Khánh, Hương cảm thấy có gì đó khác lạ trong ánh mắt anh. Khánh không còn là chàng trai đầy tự tin, bình thản mà cô từng biết. Có một sự trầm lặng bao trùm lấy anh, như thể anh đang mang trong mình một bí mật khó nói.
Cả hai im lặng trong vài phút, không ai biết bắt đầu từ đâu. Khánh nhìn chằm chằm vào tách cà phê trước mặt, trong khi Hương cố gắng duy trì bình tĩnh, tay cô vô thức siết chặt chiếc thìa bạc trên bàn. Cuộc gặp gỡ bất ngờ này khiến Hương khó mà giữ được sự mạnh mẽ mà cô nghĩ mình đã có.
Cuối cùng, Khánh cất tiếng, giọng nói trầm thấp, khác hẳn với sự vô tư mà Hương từng biết. “Hương, anh xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra.”
Lời xin lỗi đó vang lên như một đợt sóng bất ngờ xô vào tâm trí Hương. Cô chưa bao giờ nghĩ Khánh sẽ nói những lời này. Trong đầu cô hiện lên những kỷ niệm mơ hồ, những lúc cô chờ đợi một lời giải thích từ anh nhưng chỉ nhận được sự im lặng.
“Anh xin lỗi?” Hương nhắc lại, giọng nói có chút nghi ngờ. “Anh xin lỗi vì điều gì, Khánh?”
Khánh hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn thẳng vào Hương. “Anh xin lỗi vì đã kéo dài mối quan hệ không rõ ràng này. Anh biết điều đó không công bằng với em, nhưng anh… anh thật sự không biết phải làm thế nào.”
Hương cảm thấy trái tim mình thắt lại. Những lời nói của Khánh làm dấy lên trong cô những nỗi đau đã qua. Cô đã chờ đợi điều này trong bao lâu, đã mong anh thừa nhận rằng anh sai lầm khi để mối quan hệ của họ trở thành một thứ mập mờ, không có tên gọi. Nhưng giờ đây, khi nghe những lời này từ Khánh, Hương lại cảm thấy trống rỗng. Nó quá muộn màng.
“Anh biết điều đó mà vẫn tiếp tục?” Hương hỏi, giọng cô bình tĩnh nhưng sâu trong lòng là sự tổn thương không thể che giấu. “Anh đã không cho em một danh phận. Anh để em sống trong sự mơ hồ, không rõ ràng. Anh có hiểu cảm giác đó khủng khiếp thế nào không?”
Khánh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Hương. “Anh hiểu. Anh đã tự hỏi rất nhiều lần tại sao anh không thể bước thêm một bước nữa. Anh có tình cảm với em, nhưng anh sợ sự ràng buộc. Anh sợ phải đối diện với trách nhiệm và sự cam kết mà anh chưa sẵn sàng chấp nhận.”
Hương nghe những lời của Khánh mà lòng càng thêm đau. Cô không biết nên cảm thấy thế nào. Cô yêu anh, nhưng tình yêu đó đã dần bị bào mòn bởi sự mập mờ và nỗi sợ hãi của anh. Giờ đây, khi mọi thứ đã kết thúc, những lời thú nhận của Khánh dường như chỉ càng làm cho vết thương lòng của cô thêm sâu.
“Vậy anh nghĩ điều gì đã thay đổi bây giờ?” Hương hỏi, cố giữ giọng mình không run rẩy. “Tại sao bây giờ anh mới nói những điều này với em?”
Khánh ngước lên, ánh mắt anh ngập tràn hối tiếc. “Vì anh nhận ra rằng anh đã đánh mất em. Anh đã để cho nỗi sợ hãi của mình kiểm soát tất cả. Khi em rời xa, anh mới thực sự cảm thấy trống trải, như mất đi một điều gì đó vô cùng quý giá. Anh đã quá muộn màng, anh biết điều đó.”
Hương cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Khánh, nhưng đồng thời cô cũng thấy một khoảng cách lớn đã hình thành giữa họ. Quá nhiều thời gian đã trôi qua, quá nhiều cảm xúc đã bị tổn thương. Cô đã từng chờ đợi điều này từ Khánh, từng hy vọng rằng anh sẽ nhận ra sai lầm của mình và quay lại. Nhưng giờ đây, khi nó xảy ra, Hương không còn chắc chắn liệu mình có thể quay lại như trước hay không.
“Khánh, em đã yêu anh rất nhiều,” Hương nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc. “Em đã luôn chờ đợi một lời giải thích, một lý do để anh có thể cho em thấy rằng tình cảm này đáng để em tiếp tục. Nhưng anh đã không làm điều đó. Anh đã để em chìm trong sự mơ hồ, trong khi em chỉ muốn một điều duy nhất là sự rõ ràng từ anh.”
Khánh lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt anh ánh lên sự đau khổ. Anh biết rằng mình đã sai, nhưng dường như không biết phải làm thế nào để sửa chữa những sai lầm đó.
“Anh hiểu, Hương,” Khánh đáp lại, giọng anh khàn đi. “Anh hiểu rằng mình đã làm tổn thương em quá nhiều. Anh không dám yêu cầu em tha thứ hay quay lại với anh. Anh chỉ muốn em biết rằng anh rất hối hận. Anh đã học được bài học của mình, nhưng có lẽ nó đến quá muộn.”
Hương cúi đầu, đôi mắt cô trĩu nặng những cảm xúc lẫn lộn. Cô không thể phủ nhận rằng trong sâu thẳm trái tim, cô vẫn còn yêu Khánh. Nhưng tình yêu đó đã bị chôn vùi dưới lớp lớp tổn thương và thất vọng. Cô không thể dễ dàng quay trở lại, như thể mọi thứ chưa từng xảy ra.
“Em cảm ơn anh vì đã nói ra điều này, Khánh,” Hương đáp, giọng cô run run. “Nhưng em không chắc mình có thể quay lại như trước nữa. Quá nhiều thứ đã thay đổi, và em đã quá mệt mỏi vì chờ đợi một tình yêu không rõ ràng.”
Khánh cúi đầu, như thể anh đã đoán trước được câu trả lời của Hương. Nhưng anh không có quyền trách cô, vì chính anh là người đã để mọi thứ đi quá xa. Anh chỉ có thể chấp nhận sự thật rằng mình đã mất cô mãi mãi.
“Anh hiểu,” Khánh thì thầm. “Anh chỉ muốn em biết rằng, dù thế nào đi nữa, anh luôn trân trọng khoảng thời gian bên em. Em là người mà anh sẽ không bao giờ quên.”
Hương mỉm cười buồn bã. “Em cũng vậy, Khánh. Nhưng chúng ta không thể mãi sống trong quá khứ. Cả hai cần phải tiếp tục sống cuộc đời của mình, và em mong rằng anh sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự.”
Khánh không nói gì thêm. Anh chỉ nhìn Hương một lần cuối, như muốn khắc sâu hình ảnh của cô vào tâm trí mình, trước khi đứng dậy và rời khỏi quán cà phê. Hương ngồi lại, nhìn theo bóng lưng anh dần khuất xa, trái tim cô trĩu nặng. Dù cô biết rằng đây là quyết định đúng đắn, nhưng nỗi đau vẫn không thể nguôi ngoai.
Khi Khánh đã rời đi, Hương ngồi lặng lẽ một lúc lâu, tay nắm chặt tách cà phê lạnh ngắt. Cuối cùng, cô đã có được lời thú nhận từ anh, nhưng đó cũng là dấu chấm hết cho một tình yêu không rõ ràng, không danh phận. Cô biết mình sẽ phải học cách bước tiếp, dù con đường phía trước còn dài và đầy khó khăn. Nhưng ít nhất, từ giờ trở đi, Hương sẽ không còn phải sống trong sự mập mờ nữa.