Chương 7: Vết thương chưa lành
Thời gian trôi qua, những cuộc gặp gỡ với Tùng trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của Hương. Anh không tạo áp lực, không gấp gáp đẩy mối quan hệ của họ tiến nhanh hơn. Chính sự kiên nhẫn và sự quan tâm âm thầm ấy khiến Hương ngày càng mở lòng với anh. Tuy nhiên, trong sâu thẳm, cô biết mình vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được Khánh.
Mỗi khi ngồi cạnh Tùng, một phần nào đó trong Hương luôn cảm thấy trống rỗng, như thể cô chưa thể đặt hết tâm tư vào một ai khác. Tùng mang đến cho cô cảm giác an toàn, nhưng lại không khơi dậy trong cô những đam mê mãnh liệt như Khánh từng làm. Đôi khi, Hương tự hỏi liệu mình có đang công bằng với Tùng không, khi để anh chờ đợi trong khi trái tim cô vẫn còn vương vấn hình bóng người cũ.
Một buổi chiều, khi Hương đang ở văn phòng, bất ngờ cô nhận được tin nhắn từ Khánh.
“Hương, anh có thể gặp em một lát được không?”
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không biết phải trả lời thế nào. Đã nhiều tháng trôi qua từ lần cuối họ gặp nhau, kể từ khi Khánh thừa nhận rằng anh hối hận vì đã không cho cô một danh phận. Sau buổi gặp đó, Hương tưởng rằng mình đã kết thúc tất cả với anh, nhưng giờ đây, khi nhìn thấy tin nhắn từ anh, cô lại cảm thấy nỗi đau xưa cũ trỗi dậy.
Phân vân một lúc, cuối cùng Hương nhắn lại.
“Được, tối nay ở quán cà phê cũ, 7 giờ.”
Cả buổi chiều hôm đó, Hương không thể tập trung vào công việc. Cô tự hỏi Khánh muốn nói điều gì. Phải chăng anh đã tìm được câu trả lời cho những câu hỏi mà họ từng để ngỏ? Hay chỉ đơn giản anh muốn khép lại mọi thứ một cách hoàn toàn?
Tối hôm đó, Hương đến quán cà phê sớm hơn dự kiến. Cô chọn một góc khuất, nơi mà những lần trước cả hai vẫn thường ngồi. Khung cảnh quen thuộc khiến lòng cô dấy lên những ký ức cũ, nhưng cô biết mình không thể quay lại quá khứ.
Khánh đến sau đó không lâu. Vẫn là dáng vẻ tự tin ấy, nhưng ánh mắt anh hôm nay có phần lạ lẫm, như thể anh mang trong mình nhiều tâm sự. Anh bước tới, ngồi xuống trước mặt Hương, nhưng không nói gì ngay lập tức. Họ ngồi im lặng một lúc, để tiếng nhạc nhẹ nhàng trong quán bao trùm lên cả hai.
Cuối cùng, Khánh cất tiếng, giọng anh trầm hơn bao giờ hết: “Anh xin lỗi vì đã làm phiền em.”
Hương mỉm cười nhạt. “Không sao. Chuyện gì đã qua rồi, Khánh.”
Khánh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh chất chứa sự hối hận sâu sắc. “Hương, anh biết anh đã làm tổn thương em nhiều như thế nào. Mối quan hệ của chúng ta… anh đã không thể định nghĩa nó rõ ràng, và anh biết điều đó khiến em đau khổ. Nhưng anh vẫn muốn gặp em lần này, để nói cho rõ ràng một điều.”
Hương ngạc nhiên trước sự nghiêm túc trong lời nói của Khánh. “Điều gì vậy?”
Khánh im lặng một lúc, như đang cân nhắc từng lời. “Anh nghĩ anh vẫn còn yêu em, Hương.”
Những lời này như một nhát dao đâm vào lòng Hương. Cô không biết mình phải phản ứng ra sao. Trái tim cô đập nhanh hơn, cảm giác hỗn loạn tràn ngập. Cô đã từng mong đợi nghe được điều này từ anh, nhưng giờ đây, khi mọi thứ đã kết thúc, khi cô đã dần bước qua quá khứ, thì lời thú nhận này lại làm cô bối rối.
“Khánh, anh không thể nói điều đó bây giờ,” Hương đáp, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chúng ta đã chia tay rồi, và anh biết rằng mọi thứ không thể trở lại như trước nữa.”
Khánh lắc đầu. “Anh biết. Nhưng anh không thể không nói ra. Thời gian qua, anh đã cố gắng quên em, cố gắng sống mà không có em, nhưng anh nhận ra mình không thể. Tất cả những gì anh đã làm chỉ khiến anh thêm nhận ra rằng, anh đã sai khi để em đi.”
Hương cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Cô không thể phủ nhận rằng một phần trong cô vẫn còn yêu Khánh, nhưng những tổn thương mà anh đã gây ra không dễ dàng xóa bỏ. Cô đã dành quá nhiều thời gian và công sức để hàn gắn bản thân sau mối quan hệ đó, và giờ đây, khi mọi thứ đã dần ổn định, anh lại xuất hiện, khiến mọi thứ rối tung lên.
“Anh nói điều này với em để làm gì, Khánh?” Hương hỏi, giọng cô lạnh đi. “Anh mong em sẽ bỏ qua tất cả và quay lại với anh sao?”
Khánh thở dài, giọng anh trầm thấp hơn. “Anh không biết mình mong đợi gì. Anh chỉ biết rằng anh muốn em hiểu rằng anh thật sự hối hận. Anh không yêu cầu em quay lại, chỉ là… anh không muốn mất em mãi mãi.”
Hương cúi đầu, lòng cô giằng xé giữa lý trí và cảm xúc. Cô đã hứa với bản thân rằng sẽ không quay lại con đường cũ, nhưng khi nhìn thấy sự hối hận trong mắt Khánh, cô không thể phủ nhận rằng tình cảm của cô dành cho anh vẫn còn đó.
“Khánh, em không thể quay lại với anh,” Hương nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. “Em đã đi qua quá nhiều đau khổ trong mối quan hệ của chúng ta. Em không thể bước ngược lại con đường đó. Dù em vẫn còn tình cảm với anh, nhưng nó không còn đủ mạnh để em chấp nhận trở lại nơi từng làm em tổn thương.”
Khánh im lặng, gật đầu nhẹ. Anh biết rằng câu trả lời này không khác với những gì anh đã đoán trước. Nhưng nghe thấy nó từ chính miệng Hương khiến lòng anh như nặng trĩu.
“Anh hiểu, Hương,” Khánh đáp, giọng anh trầm xuống. “Anh chỉ muốn em biết rằng, dù em có quyết định thế nào, anh sẽ luôn tôn trọng điều đó. Và anh mong em sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự, ngay cả khi người đó không phải là anh.”
Nước mắt trào ra từ khóe mắt Hương. Cô cảm thấy lòng mình như bị xé rách ra, nhưng đồng thời cũng có một sự giải thoát. Cuối cùng, cô và Khánh đã có thể nói với nhau những lời mà cả hai từng né tránh. Đây là dấu chấm hết cho một tình yêu không rõ ràng, và cũng là bước khởi đầu cho một chương mới trong cuộc đời cô.
Khi Khánh rời đi, Hương ngồi lại một mình trong quán cà phê, cảm nhận một sự trống rỗng nhưng nhẹ nhõm. Cô biết rằng đây là lần cuối cùng cô và Khánh đối diện với nhau dưới tư cách hai người từng yêu. Những kỷ niệm đẹp lẫn đau đớn sẽ mãi là quá khứ. Và giờ đây, cô có thể bắt đầu hành trình của mình mà không còn bị quá khứ trói buộc.
Tùng sẽ ở đó, chờ đợi cô, như một ánh sáng mới, nhẹ nhàng và an toàn. Hương biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất, cô đã sẵn sàng để bước tiếp, với trái tim thanh thản hơn bao giờ hết.