Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Tình yêu không danh phận Chương 4: Vết thương chưa lành

Chương 4: Vết thương chưa lành

3:44 chiều – 01/08/2025

Sau buổi tối định mệnh đó, Hương chính thức rời xa Khánh. Những ngày đầu, cô sống trong cảm giác trống rỗng, như thể đã đánh mất một phần quan trọng của bản thân. Căn phòng nhỏ, nơi từng ngập tràn kỷ niệm với Khánh, giờ chỉ còn lại sự lạnh lẽo. Mỗi ngóc ngách, mỗi góc khuất đều gợi nhớ về anh, khiến lòng cô đau nhói.

Hương bắt đầu cố gắng quên đi Khánh bằng cách vùi đầu vào công việc. Cô nhận thêm dự án mới, dành thời gian nhiều hơn ở công ty để tránh những khoảng trống không cần thiết. Tuy nhiên, dù có bận rộn đến đâu, những ký ức về Khánh vẫn thường xuyên ùa về, như những bóng ma không thể xua đuổi.

Có những đêm, khi màn đêm buông xuống, nỗi cô đơn trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hương nằm dài trên giường, nghe nhạc qua tai nghe, nhưng không thể ngăn được những giọt nước mắt. Cô tự trách bản thân vì đã yêu một người không dành cho mình. Lòng tự tôn của cô đã bị đánh gục bởi tình yêu đơn phương này, và giờ đây, khi tỉnh dậy, mọi thứ đều trở nên đau đớn hơn.

Những lần đi qua con đường quen thuộc, nơi hai người từng tay trong tay dạo bước, Hương cảm thấy như mình đang bước vào một giấc mơ. Mọi thứ đều quen thuộc, nhưng Khánh thì không còn ở đó nữa. Anh đã biến mất khỏi cuộc sống của cô như một cơn gió, nhẹ nhàng và lạnh lùng.

Bạn bè của Hương cũng nhận ra sự thay đổi trong cô. Trong những buổi gặp gỡ, cô luôn giữ khoảng cách, cười nói xã giao nhưng tâm hồn như lạc lõng ở nơi khác. Bạn thân của Hương, Mai, đã nhiều lần hỏi thăm, nhưng Hương chỉ cười trừ, không muốn kể về câu chuyện tình buồn bã của mình. Cô không muốn ai thấy sự yếu đuối bên trong mình, bởi với Hương, mọi chuyện đã chấm dứt. Cô cần phải đứng lên, dù khó khăn đến đâu.

Một buổi tối, Mai không kiềm chế được nữa và kéo Hương ra quán cà phê quen thuộc. Ngồi đối diện nhau, dưới ánh đèn vàng ấm áp, Mai nhìn Hương chăm chú, ánh mắt đầy lo lắng. “Cậu không ổn chút nào, Hương. Đừng giấu nữa, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Hương khẽ thở dài, nhìn Mai bằng đôi mắt mệt mỏi. Cô biết mình không thể tiếp tục lảng tránh sự quan tâm của bạn thân mãi. Sau một lúc im lặng, cô quyết định kể hết về mối quan hệ không rõ ràng với Khánh, từ những ngày đầu tiên đến cuộc chia tay không lời ấy.

Mai nghe với đôi mắt mở to, không ngờ rằng Hương đã trải qua một mối tình như vậy. Khi Hương kết thúc câu chuyện, Mai chầm chậm lên tiếng: “Cậu thực sự đã yêu anh ta rất nhiều, đúng không? Nhưng cậu biết đấy, tình yêu mà không có sự cam kết rõ ràng thì sẽ chẳng đi đến đâu cả.”

Hương cười buồn, gật đầu. “Mình biết điều đó, Mai à. Nhưng mình đã quá cố chấp, đã hy vọng Khánh sẽ thay đổi. Cuối cùng thì chỉ có mình là người đau khổ.”

Mai nắm lấy tay Hương, ánh mắt đầy cảm thông. “Cậu làm tốt rồi, Hương. Cậu đã mạnh mẽ dứt khoát khi nhận ra mọi thứ không còn ý nghĩa. Đó là bước đầu tiên để vượt qua chuyện này.”

Những lời nói của Mai như một liều thuốc an ủi, khiến Hương cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Nhưng tận sâu bên trong, cô biết rằng vết thương lòng vẫn còn đó, chưa lành hẳn. Những tổn thương tinh thần không thể xóa bỏ trong một sớm một chiều. Cô cần thời gian để chữa lành bản thân.

Thời gian dần trôi qua, Hương dần học cách cân bằng lại cuộc sống. Cô tham gia nhiều hoạt động ngoài giờ hơn, gặp gỡ bạn bè, và bắt đầu mở lòng với những mối quan hệ mới. Nhưng dù thế nào, trong cô vẫn luôn có một khoảng trống, nơi Khánh từng hiện diện. Mỗi khi nhớ về anh, tim cô lại nhói đau, như vết thương cũ vừa bị chạm đến.

Một ngày nọ, khi đang ngồi làm việc ở quán cà phê, Hương bất ngờ nhìn thấy Khánh bước vào. Anh trông vẫn như xưa, phong thái tự tin và nụ cười điềm tĩnh, nhưng dường như có điều gì đó thay đổi trong ánh mắt anh. Hương cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, và cô vội vàng cúi xuống, tránh ánh mắt của Khánh.

Khánh dường như không nhận ra cô, hoặc nếu có, anh cũng không bận tâm. Anh đi thẳng tới quầy gọi đồ uống rồi ngồi ở một góc khuất. Hương cố gắng bình tĩnh, nhưng hình ảnh anh khiến cô không thể tập trung vào công việc. Cô ngồi đó, lòng ngổn ngang những cảm xúc mâu thuẫn. Cô đã nghĩ mình sẽ mạnh mẽ hơn khi gặp lại anh, nhưng giờ đây, trái tim cô lại đập loạn nhịp như ngày nào.

Khánh ngồi một mình trong góc quán, ánh mắt trầm tư. Hương bối rối, không biết mình nên làm gì. Một phần trong cô muốn bước đến hỏi anh mọi thứ, nhưng phần khác lại muốn tránh xa, bảo vệ bản thân khỏi những tổn thương cũ.

Sau một lúc suy nghĩ, Hương quyết định rời khỏi quán. Cô đứng dậy, cố gắng bước nhanh về phía cửa ra vào mà không để Khánh nhận ra mình. Nhưng đúng lúc đó, tiếng gọi vang lên từ phía sau: “Hương!”

Cô đứng khựng lại, toàn thân đông cứng. Tiếng gọi ấy quen thuộc đến mức khiến cô không thể bỏ đi. Hương quay lại, nhìn thấy Khánh đang đứng ngay trước mặt, ánh mắt anh sáng lên với một nụ cười nhẹ. “Lâu rồi không gặp. Em vẫn khỏe chứ?”

Hương gật đầu, cố nở nụ cười gượng gạo. “Ừ, em ổn. Còn anh?”

Khánh nhìn cô một lúc, như đang tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt cô. “Anh cũng ổn. Có thể nói chuyện một chút không?”

Hương cảm thấy lòng mình dao động, nhưng cô tự nhủ rằng mình đã đủ mạnh mẽ để đối diện với anh lần nữa. “Được thôi.”

Họ ngồi lại bàn, nơi mà chỉ vài phút trước Hương còn ngồi một mình. Không khí giữa họ có chút ngượng ngùng, không còn thoải mái như trước. Hương cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng cô tự nhủ rằng đây chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường, không có gì đặc biệt.

Khánh là người bắt đầu. “Anh đã nghĩ nhiều về chuyện giữa chúng ta. Anh không biết liệu mình có nên nói ra điều này không, nhưng có lẽ em cần biết.”

Hương ngồi im, lắng nghe từng lời của anh. Cô không biết Khánh sẽ nói gì, nhưng cô đã sẵn sàng đối diện với sự thật, dù nó có đau đớn đến đâu. Trái tim cô dù vẫn còn đau, nhưng giờ đây, cô đã không còn là cô gái yếu đuối như trước nữa.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00