Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 30

4:50 chiều – 30/07/2025

Tin này như một gáo nước lạnh tạt vào Đăng. “Cảm ơn bạn đã thông tin. Tôi sẽ hành động ngay lập tức,” Đăng đáp, lòng đầy quyết tâm.

Đăng quyết định sẽ đối chất với Tú một lần nữa. Anh mời cô vào văn phòng, sự căng thẳng trong không khí trở nên rõ ràng. “Tú, tôi đã điều tra về bạn và phát hiện ra một số điều không ổn,” Đăng nói, ánh mắt không rời khỏi cô.

“Điều gì vậy?” Tú đáp, nhưng Đăng có thể thấy sự lo lắng thoáng qua trong mắt cô.

“Tôi biết bạn đã từng làm ở một nhà hàng cạnh tranh và bị sa thải. Bạn có gì để giải thích không?” Đăng hỏi, giọng điệu quyết đoán.

Tú lùi lại một bước, có vẻ như cô không ngờ rằng Đăng lại biết rõ đến vậy. “Đó là chuyện quá khứ! Tôi đã thay đổi, tôi muốn bắt đầu lại ở đây,” Tú nói, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Nhưng tại sao bạn lại gặp gỡ những người có mối liên hệ với Lợi? Tôi không thể tin tưởng bạn nếu bạn không nói rõ mọi chuyện,” Đăng nhấn mạnh.

Tú im lặng, rõ ràng bị dồn vào thế bí. Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu. “Tôi… tôi chỉ muốn tìm hiểu về Hương Quê từ những người cũ. Tôi không có ý định làm hại nhà hàng. Tôi chỉ muốn chứng tỏ mình,” Tú đáp, nhưng Đăng không cảm thấy thuyết phục.

“Đủ rồi, Tú. Tôi không thể để bạn tiếp tục ở đây nếu không có sự minh bạch. Bạn có thể phải rời khỏi Hương Quê,” Đăng tuyên bố, lòng đầy nặng nề.

Tú lộ rõ vẻ thất vọng. “Đăng, tôi không phải là kẻ thù. Tôi chỉ muốn có cơ hội chứng minh khả năng của mình!”

“Nhưng lòng tin của tôi đã không còn. Nếu bạn thực sự muốn ở lại, bạn cần chứng minh cho tôi thấy rằng bạn hoàn toàn trung thực,” Đăng nói.

“Được rồi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để chứng minh mình. Tôi xin hứa,” Tú đáp, có chút ảm đạm nhưng quyết tâm.

Đăng không còn cách nào khác ngoài việc cho cô thêm một cơ hội. Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy hoài nghi. Anh biết rằng Lợi sẽ không dừng lại cho đến khi Hương Quê gục ngã.

Trong những ngày tiếp theo, Đăng thường xuyên theo dõi Tú. Anh thấy cô làm việc chăm chỉ hơn, nhưng vẫn không thể gạt bỏ những nghi ngờ trong lòng. Tú vẫn gặp gỡ những người lạ vào buổi tối, và điều này khiến Đăng cảm thấy cần phải có kế hoạch cụ thể để bảo vệ Hương Quê.

Một buổi chiều, khi Đăng đang làm việc, một nhân viên đến gõ cửa văn phòng. “Xin lỗi, Đăng. Có một khách hàng đặc biệt muốn gặp bạn. Họ đang chờ ở bàn số ba,” nhân viên nói.

Đăng vội vàng ra ngoài. Khi đến bàn, anh thấy một người đàn ông trung niên, với vẻ mặt nghiêm túc. “Chào anh, tôi là Minh, đại diện của Hiệp hội Ẩm thực Quốc gia,” người đàn ông giới thiệu.

“Chào anh, tôi rất vui được gặp,” Đăng đáp, không khỏi ngạc nhiên.

“Tôi đến đây để tìm hiểu về Hương Quê. Chúng tôi muốn ghi nhận sự nỗ lực của nhà hàng trong thời gian qua,” Minh nói. “Chúng tôi đã theo dõi các hoạt động của anh và rất ấn tượng.”

Đăng cảm thấy nhẹ nhõm. “Cảm ơn anh đã đến. Chúng tôi đang cố gắng khôi phục hình ảnh và chất lượng của Hương Quê.”

Minh gật đầu. “Chúng tôi rất muốn mời anh tham gia vào một hội thảo về ẩm thực sắp tới. Đó sẽ là cơ hội tốt để quảng bá Hương Quê,” Minh nói.

“Điều đó thật tuyệt vời! Tôi rất muốn tham gia,” Đăng đáp, lòng phấn chấn.

Tuy nhiên, trong đầu Đăng vẫn nghĩ đến những mối đe dọa từ bên trong. Anh không thể để mình mất cảnh giác. Đăng quyết định sẽ mời Minh tham quan nhà bếp, và trong lúc đó, anh sẽ tìm cơ hội để hỏi về mối liên hệ của Tú.

Khi Minh và Đăng vào bếp, Đăng giới thiệu về quy trình chế biến món ăn và các tiêu chuẩn an toàn thực phẩm mà nhà hàng áp dụng. “Chúng tôi luôn tuân thủ quy định và sử dụng nguyên liệu tươi ngon nhất,” Đăng nói.

Minh quan sát kỹ lưỡng, gật gù hài lòng. “Tôi có thể thấy rằng Hương Quê rất nghiêm túc trong việc giữ gìn chất lượng.”

Nhưng khi Đăng chuẩn bị hỏi về Tú, Minh bỗng cắt ngang: “Tôi có nghe một số thông tin về một nhân viên mới tên là Tú. Có phải cô ấy đã làm việc ở một nhà hàng khác trước đây không?”

Đăng ngạc nhiên khi nghe điều này. “Vâng, cô ấy đã từng làm ở một nhà hàng cạnh tranh. Nhưng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng và quyết định cho cô ấy một cơ hội.”

“Cẩn thận với những người như vậy. Trong ngành ẩm thực, không phải ai cũng có thiện chí. Có thể cô ấy là một phần trong một kế hoạch lớn hơn,” Minh cảnh báo.

Lời nói này làm Đăng càng thêm lo lắng. “Tôi sẽ chú ý hơn,” anh đáp, lòng đầy băn khoăn.

Khi buổi tham quan kết thúc, Đăng tiễn Minh ra về, nhưng tâm trí anh vẫn không ngừng suy nghĩ về Tú. Anh cần có một kế hoạch cụ thể để đối phó với tình hình hiện tại.

Tối đó, Đăng quyết định sẽ theo dõi Tú thêm một lần nữa. Anh âm thầm lén lút ra ngoài, theo sau cô khi cô rời khỏi nhà hàng. Tú không biết rằng Đăng đang theo dõi, và khi cô đến quán cà phê lần trước, Đăng đứng xa để quan sát.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00