“Tôi thấy bạn có kiến thức khá sâu về ẩm thực. Có phải bạn đã từng làm ở đâu khác không?” Đăng hỏi thẳng.
“Em đã làm một thời gian ngắn ở một nhà hàng khác, nhưng em yêu Hương Quê này. Nơi đây thực sự là một nơi tuyệt vời,” Tú trả lời, nhưng Đăng vẫn cảm thấy một sự mơ hồ trong lời nói của cô.
Cuối cùng, Đăng quyết định tìm hiểu kỹ hơn. Anh đã bí mật lục soát các tài liệu của Tú và phát hiện ra rằng cô từng có mối liên hệ mật thiết với Lợi trước khi gia nhập Hương Quê.
Cảm giác lo lắng trở lại mạnh mẽ. Đăng biết mình cần phải có bằng chứng cụ thể trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào. Anh lên kế hoạch theo dõi Tú để xem cô sẽ làm gì tiếp theo.
Trong những ngày tiếp theo, Đăng theo dõi từng bước đi của Tú. Anh thấy cô thường xuyên rời khỏi nhà hàng vào buổi tối và gặp gỡ một nhóm người mà anh không quen biết. Lòng nghi ngờ của Đăng càng lớn hơn.
Cuối cùng, anh quyết định phải tìm hiểu thật kỹ về những cuộc gặp gỡ này. Một buổi tối, Đăng theo dõi Tú đến một quán cà phê nhỏ gần nhà hàng. Anh thấy cô đang gặp một nhóm người, trong đó có một người đàn ông mà anh nhận ra là một trong những đối tác của Lợi.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” Đăng tự hỏi. Anh lén lút ghi lại một số đoạn video từ xa, nhưng không thể nghe rõ cuộc trò chuyện.
Khi Tú rời khỏi quán cà phê, Đăng quyết định theo sát. Anh thấy cô đang nói chuyện với người đàn ông kia và có vẻ như đang trao đổi một cái gì đó. Đăng cảm thấy cần phải chấm dứt mọi thứ ngay lập tức.
Sáng hôm sau, Đăng quyết định mời Tú vào văn phòng để nói chuyện. “Tú, tôi muốn bạn chia sẻ rõ ràng về những gì bạn đã làm trong quá khứ. Bạn có quan hệ gì với Lợi không?” Đăng hỏi.
Tú có vẻ bất ngờ nhưng sau đó cô ta cố gắng giữ bình tĩnh. “Em không có gì liên quan đến anh ta cả. Em chỉ là một nhân viên bình thường,” Tú nói.
“Nhưng tôi biết bạn đã từng làm việc cho một nhà hàng cạnh tranh và có mối liên hệ với Lợi. Tôi cần bạn nói rõ mọi thứ trước khi tôi có hành động tiếp theo,” Đăng đáp, giọng điệu cứng rắn.
Tú im lặng một hồi, cuối cùng thở dài. “Tôi đã từng làm việc ở đó, nhưng tôi không còn liên quan gì nữa. Tôi đến đây vì yêu ẩm thực và muốn đóng góp cho Hương Quê.”
Đăng cảm thấy có gì đó không đúng. “Nếu bạn thực sự trung thực, tại sao bạn lại gặp gỡ những người có mối liên hệ với Lợi?” Đăng chất vấn.
“Đó chỉ là một sự tình cờ. Tôi không hề biết họ là ai,” Tú đáp, nhưng ánh mắt của cô không đủ thuyết phục.
“Được rồi, tôi sẽ cho bạn một cơ hội. Nhưng nếu tôi phát hiện ra bạn có bất kỳ hành động nào gây tổn hại cho Hương Quê, tôi sẽ không ngần ngại để xử lý,” Đăng cảnh cáo.
Sau cuộc nói chuyện, Đăng cảm thấy một phần lo lắng vẫn chưa tan biến. Tú vẫn là một ẩn số, và anh không thể để lòng tin mù quáng dẫn dắt mình. Lợi đang ở đâu đó, chờ đợi để ra tay.
Một tuần trôi qua và Đăng tập trung vào việc thúc đẩy các hoạt động của Hương Quê, nhưng cảm giác không an toàn vẫn thường trực. Anh cùng đội ngũ nỗ lực hết mình, nhưng những thông tin về Tú vẫn khiến anh lo lắng.
Cuối cùng, một buổi chiều, Đăng quyết định tìm hiểu thêm về Tú một lần nữa. Anh đã lén lút theo dõi cô khi cô rời khỏi nhà hàng, và thấy cô gặp lại người đàn ông hôm trước ở quán cà phê. Họ đã trao đổi một cách nghiêm túc.
“Cái gì đang diễn ra?” Đăng tự hỏi, lòng đầy căng thẳng. Anh cảm thấy đã đến lúc phải hành động quyết liệt hơn.
“Chúng ta cần xác định được mọi thứ ngay lập tức,” Đăng nói với đội ngũ
Đăng cảm thấy sự bồn chồn ngày càng tăng khi theo dõi Tú. Anh quyết định liên lạc với một người bạn cũ, là một nhà điều tra tư nhân, để nhờ giúp đỡ. “Tôi cần bạn tìm hiểu về một nhân viên của tôi. Cô ấy có liên hệ với một đối thủ trong ngành,” Đăng nói, giọng điệu nghiêm túc.
Người bạn hứa sẽ bắt đầu ngay lập tức. Trong lúc chờ đợi, Đăng cảm thấy mình như đang ngồi trên đống lửa. Mọi kế hoạch đang diễn ra tại Hương Quê dường như bị đe dọa bởi sự xuất hiện của Tú.
Buổi tối hôm đó, Đăng quyết định mời các thành viên trong đội ngũ đến một buổi họp. “Tôi biết mọi người đã làm việc rất chăm chỉ và Hương Quê đang trên đà phục hồi,” Đăng bắt đầu. “Tuy nhiên, có một vấn đề mà tôi cần phải thông báo.”
Anh giải thích tình hình hiện tại và bày tỏ sự lo lắng về Tú. “Chúng ta cần phải rất cẩn thận trong việc giám sát mọi hoạt động trong nhà hàng. Nếu có bất kỳ điều gì đáng ngờ, hãy báo cho tôi ngay lập tức.”
Các nhân viên đều tỏ ra lo lắng, nhưng cũng đồng lòng quyết tâm bảo vệ nhà hàng. “Chúng ta sẽ không để bất kỳ ai làm tổn hại đến Hương Quê,” một nhân viên nói.
Sáng hôm sau, Đăng nhận được cuộc gọi từ người bạn điều tra. “Tôi đã tìm hiểu về Tú. Cô ấy có một quá khứ không mấy tốt đẹp. Hình như cô ấy đã từng bị sa thải vì lý do lạm dụng nguyên liệu tại nhà hàng cũ.”