Chương 14: Đêm Săn Cuối Cùng
Cả Thú Vực chìm trong im lặng rợn người suốt ba ngày sau đêm huyết ước.
Bầy thú nhân Sói Trắng chẳng ai dám bước lên đỉnh núi nơi Lam và Tiêu Vũ quấn lấy nhau như hai cơn bão, mắt đỏ vàng sáng rực, móng vuốt lúc nào cũng nhuốm máu.
Ai cũng biết… trận chiến cuối cùng sắp tới.
Dạ Ngân… đã ra lời thách thức.
Đêm thứ ba.
Trăng tròn.
Nhưng lần này, ánh trăng không đỏ, không tím… mà trắng bạc, sáng lóa như lưỡi dao.
Lam khoác chiếc áo đen đẫm máu cũ, đứng lặng trên đỉnh núi.
Bên cạnh cô, Tiêu Vũ không rời nửa bước, đôi mắt vàng giờ đây không còn run rẩy hay lạc hướng nữa mà rực cháy một cách điên cuồng.
Hắn quàng tay qua eo Lam, ghì chặt, móng vuốt cắm sâu vào áo cô, giọng khàn đặc:
“…Cậu vẫn muốn tự tay giết hắn?”
Lam nheo mắt, khóe môi nhếch lên:
“Không tự tay… thì không xứng.”
Tiếng tru dài như xé toạc bầu trời vang lên từ xa.
Cả Thú Vực chấn động.
Một cơn gió lạnh quét qua, hất tung tuyết trắng, để lộ ra bóng dáng Dạ Ngân bước ra từ màn đêm như bóng ma, áo choàng bạc phấp phới, đôi mắt tím sâu hun hút, mang theo thứ điên rồ khát máu hơn bao giờ hết.
“Đêm nay…”
Hắn nhếch môi, giọng vang vọng như sấm:
“Hoặc ta cắn gãy cổ ngươi, hoặc ngươi… tru lên trong tay ta.”
Lam nhếch môi, hạ thấp tư thế, hoa văn đỏ đen bùng sáng trên tay:
“Cứ thử.”
Cuộc săn… bắt đầu.
Dạ Ngân lao tới trước, động tác nhanh như chớp, móng bạc xé rách không khí.
Lam đón cú vồ đó bằng tất cả sức lực, móng vuốt đen chạm vào móng bạc tóe ra tia lửa sáng.
Tiếng gầm vang vọng khắp núi rừng, bầy thú nhân quỳ rạp bên dưới, không dám ngẩng đầu.
Tiêu Vũ không chần chừ, gầm lên rồi lao vào trận chiến, hoa văn vàng rực rỡ, móng sói vung lên tàn bạo.
Ba bóng người quấn lấy nhau, máu đỏ, tuyết trắng, ánh sáng vàng đỏ tím hòa lẫn như bão tuyết điên cuồng.
Dạ Ngân chộp lấy cổ Lam, ghì chặt, hơi thở hắn phả lên gáy cô nóng rực:
“Thú cái ngoan cố… ta thích.”
Lam rít lên, móng vuốt đâm thẳng vào ngực hắn, máu tím phun ra thành vòi.
“Cút… chết đi!”
Tiêu Vũ ngay lập tức siết chặt vai Dạ Ngân, gầm rú, cắn sâu vào cổ hắn, máu ứa ra tràn khắp miệng.
Cả ba đổ ập xuống tuyết, cào xé nhau, tru dài, như ba dã thú không còn hình người.
Cuối cùng, Dạ Ngân khuỵu gối.
Hoa văn đỏ đen của Lam trói chặt quanh người hắn, lửa vàng của Tiêu Vũ đốt cháy xương hắn, từng mạch máu tím nổ tung dưới da.
Đôi mắt tím của hắn vẫn nhìn Lam, méo mó nhưng rực cháy:
“Giết ta đi… nhưng ta sẽ mãi… bám lấy máu ngươi…”
Lam gầm lên, móng vuốt xé toạc cổ hắn, đôi mắt đỏ rực như địa ngục:
“Chết… dưới chân tôi!”
Tiếng tru tắt lịm.
Cơ thể Dạ Ngân đổ sụp xuống, tan vào tuyết trắng, máu tím loang loáng quanh bãi tuyết.
Lam lảo đảo đứng dậy, thở hổn hển, toàn thân đẫm máu.
Tiêu Vũ quỳ xuống ôm lấy cô, ghì chặt vào lòng, môi run rẩy ghé bên tai cô:
“…Hắn… đã chết.”
Lam nhắm mắt, cười khàn, gục đầu lên vai hắn:
“Ừ… hắn chết rồi.”
Tiêu Vũ vùi mặt vào cổ cô, răng nanh cắm nhẹ lên dấu huyết ước cũ, giọng trầm sâu đến đáng sợ:
“Nhưng tôi vẫn ở đây… tôi vẫn chỉ thuộc về cậu.”
Lam đưa tay vuốt mái tóc hắn, ánh mắt đỏ chợt dịu lại, thấp thoáng chút điên rồ lẫn yêu thương méo mó:
“Cậu… sẽ không bao giờ thoát được khỏi tôi đâu.”
Xa xa, trên nền tuyết, bầy thú nhân Sói Trắng tru dài vang vọng, tung hô tên hai kẻ đã bước lên đỉnh vương quyền…
Trong đêm săn cuối cùng ấy, máu và dục vọng đã trói buộc họ mãi mãi.