Chương 10: Vương Miện Máu
Trăng máu tan dần, tuyết cũng thôi rơi.
Thung lũng Sói Trắng tĩnh lặng như thể chưa từng có trận chiến nào.
Chỉ có mùi máu tanh đậm đặc ám khắp lãnh địa và hai bóng người đứng sừng sững trên đỉnh núi tuyết.
Nguyệt Lam đứng thẳng, đôi mắt đỏ sẫm hằn lên vẻ băng lãnh.
Mái tóc đen dài rối bời, bết máu, đuôi mắt vẫn vương vài giọt đỏ, trông như ác quỷ.
Phía sau cô, Tiêu Vũ bước lên, bàn tay nắm chặt tay cô, hơi ấm của hắn lan dọc sống lưng cô như lửa.
Dưới chân núi, đám thú nhân còn sót lại của Hồng Linh cúi đầu rạp xuống, không ai dám ngẩng lên nhìn họ.
Lam hạ giọng, lạnh như băng:
“Ngẩng mặt lên.”
Cả bầy đồng loạt ngẩng đầu, đôi mắt lộ vẻ sợ hãi, pha lẫn cam chịu.
Lam chậm rãi quét ánh mắt đỏ qua từng kẻ, rồi cười nhạt:
“Từ nay, Sói Trắng… là lãnh địa của tôi.”
Cô quay sang nhìn Tiêu Vũ.
Hắn siết tay cô chặt hơn, đôi mắt vàng rực lên.
Cô nói tiếp, từng chữ như khắc sâu vào xương thịt cả bầy:
“Còn hắn… là sói đực của tôi. Là vua của tôi.”
Cả bầy im lặng, rồi đồng loạt rống lên những tiếng tru dài, cúi đầu thần phục.
Sóng tuyết dưới chân núi bốc lên từng lớp trắng xóa, cuộn trào như sóng máu.
Vương miện máu, từ nay… đặt trên đầu họ.
Đêm ấy, trong hang Sói Trắng, đống lửa cháy rực.
Lam tựa lưng vào vách đá, hơi thở chậm và sâu.
Tiêu Vũ quỳ một gối trước mặt cô, bàn tay ôm chặt tay cô, như một kẻ trung thành, nhưng ánh mắt hắn lại sáng bừng như dã thú:
“…Tôi sẽ giết bất cứ kẻ nào dám chạm vào cậu.”
Lam cúi xuống, nghiêng đầu cắn khẽ lên môi hắn, máu tràn ra, ngọt đến ghê người.
“Và tôi,” cô khàn giọng, “sẽ giết bất cứ con cái nào dám nhìn cậu.”
Hắn khẽ cười, ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, thì thầm như thề nguyện:
“…Chỉ thuộc về cậu.”
Ngoài kia, bầy thú nhân quỳ gối trong tuyết, tru dài suốt đêm, tung hô tên của hai kẻ đứng trên đỉnh.
Nguyệt Lam.
Tiêu Vũ.
Vua và nữ vương của Thú Vực.
Nhưng khi bầy thú nhân tan dần vào màn đêm, Lam bỗng cảm nhận một ánh mắt lạnh lẽo từ xa, lặng lẽ quan sát họ từ trong bóng tối.
Một bóng đen cao lớn, quấn trong áo choàng bạc, với đôi mắt… tím sâu thẳm như vực.
Tiếng cười trầm khẽ vang lên giữa gió:
“…Thú vị đấy. Vậy ra, mồi của ta… là một con sói cái kiêu hãnh như vậy sao?”
Lam khựng lại, quay đầu nhìn quanh, nhưng không thấy gì ngoài gió tuyết.
Tiêu Vũ siết tay cô, hỏi khẽ:
“Sao vậy?”
Cô khẽ lắc đầu, ánh mắt đỏ hơi nheo lại, thì thầm:
“Có thứ gì đó… đang đến.”