Chương 6: Cái giá của lòng dạ hiểm sâu
Trăng lặn nơi chân trời, để lại nền trời nhạt nhòa ánh sáng xám xanh u uẩn. Trong căn phòng vắng của phủ Trấn Bắc Vương, Vân Lam ngồi trước gương đồng, ánh nến leo lét phản chiếu nửa gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lại sáng rực như bó đuốc cháy âm ỉ trong tro tàn.
Nàng đã nắm được một bí mật quan trọng: Khâu thị tiểu thiếp của Trấn Bắc Vương, kẻ đã đẩy nàng xuống hồ ngày ấy chẳng phải là một ả nữ nhân bình thường. Một kẻ đứng sau là một thế lực ngầm, một người phụ nữ đến từ vùng biên ải xa xôi, mang trong mình cả tham vọng và độc kế.
Đêm qua, nàng đã theo dõi bí mật căn phòng của Khâu thị, chứng kiến cảnh người đàn bà đó bí mật gặp gỡ một người đàn ông áo đen, trao đổi những thư tín lạ kỳ được viết bằng loại mực đặc biệt. Trong lúc giấu mình trong bóng tối, nàng đã nghe được một cái tên: “Nam Cương Thần” một thế lực phản loạn vẫn bị triều đình truy nã suốt nhiều năm qua.
Khâu thị không chỉ là tiểu thiếp. Mụ ta là gián điệp.
Sáng hôm sau, Vân Lam một lần nữa giả vờ yếu mệt, để có cớ ở lại trong phủ và không cùng mọi người dự yến tiệc tiết xuân bên Hồ Dao Quang. Nàng sai thị nữ thân tín mới kết giao, một cô gái câm tên Tiểu Thược, tìm mọi cách tiếp cận gian phòng phía tây nơi Khâu thị ở để đánh tráo bức thư mụ cất dưới đáy hộc bàn.
Tiểu Thược lặng lẽ, nhanh nhẹn như một cơn gió. Chẳng mất bao lâu, bức thư ấy đã nằm gọn trong tay Vân Lam.
Dòng chữ trên tờ giấy thô ráp được viết bằng ngôn ngữ vùng biên, nhưng Vân Lam với tri thức từ kiếp trước hiểu được gần hết. Trong thư, kẻ phản loạn nói rằng:
“Thời cơ đến gần. Hoàng thất dần suy yếu. Trấn Bắc Vương sắp lên ngôi Tể tướng, phải nắm giữ hắn trong tay. Nếu thất bại, phải dùng ngọc khí Hoàng long làm tín vật đổi lấy binh mã từ Nam Cương.”
Vân Lam siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt. Vậy ra đây là âm mưu thật sự! Không chỉ đơn thuần là tranh sủng, mà là chính biến, là phản loạn!
Đêm ấy, nàng mang bức thư đến gặp người mà kiếp trước nàng chưa từng tin tưởng: Nhị công tử Lý Dục, em ruột của Trấn Bắc Vương.
Lý Dục là người trầm mặc, ít nói, thường bị người đời xem là kẻ vô dụng thích đọc sách, chơi cầm kỳ hơn là chính trị. Nhưng Vân Lam biết từ những manh mối nhỏ nhặt và ký ức xưa người này không hề đơn giản.
Khi nàng dâng bức thư, ánh mắt Lý Dục thoáng một tia kinh ngạc. Nhưng rồi hắn cười nhẹ, nụ cười mang chút bất cần:
Cô nương… vì sao lại tin ta?
Vì ngài là người duy nhất trong phủ này không bị dục vọng làm mờ mắt. Ta cần một người tỉnh táo. Còn ngài… cần chứng cứ để trừ loạn.
Lý Dục nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm như mặt hồ tĩnh lặng. Một lát sau, hắn thu bức thư lại và chỉ nói một câu:
Ta sẽ điều tra. Nhưng cô nương, hãy cẩn trọng. Khâu thị… không phải thứ dễ đối phó. Mụ còn giữ một vật rất quan trọng: “Hổ phù” thứ có thể điều binh khi Trấn Bắc Vương vắng mặt.
Sáng ngày kế, toàn phủ náo loạn.
Trấn Bắc Vương sau khi từ Hồ Dao Quang trở về thì nghe tin Khâu thị bị trộm đột nhập, đồ đạc bị lục tung. Mụ khóc lóc nói rằng có người muốn hãm hại, lấy trộm “hương phù Thái Uy” tín vật dùng để thông tin trong quân doanh.
Mu đổ hết mọi nghi ngờ lên đầu Vân Lam.
Vân Lam không ngạc nhiên.
Nàng bước ra giữa đại sảnh, y phục trắng như tuyết, thanh tao như hoa mai giữa mùa lạnh. Khi ánh mắt chạm vào Trấn Bắc Vương, trái tim nàng nhói đau không phải vì yêu mà vì từng tin tưởng.
Bẩm Vương gia nàng cúi đầu, giọng điềm đạm Nếu thiếp là kẻ trộm, sao dám thản nhiên xuất hiện? Có kẻ đã lấy mất một thứ của thiếp giờ muốn bày trò để tiêu diệt nhân chứng.
Khâu thị gào lên:
Ngươi vu oan! Chính ngươi lén lút sai nha đầu đến phòng ta đêm qua!
Có người làm chứng không? Vân Lam quay sang đám thị tỳ. Tất cả cúi đầu, không ai dám nói. Bởi ai cũng biết: trong phủ, gió đã đổi chiều.
Ngay lúc ấy, Lý Dục bước vào. Tay cầm một hộp ngọc.
Vương huynh, đêm qua, khi đến thư phòng lấy sách, đệ tình cờ nhặt được cái này bị vứt sau vườn hoa phía Tây. Là thứ này chăng?
Hộp ngọc mở ra. Bên trong là “ngọc khí Hoàng long” tín vật triều đình trao cho Trấn Bắc Vương để giữ yên biên cương.
Khâu thị mặt trắng bệch. Mụ hét lên:
Ngươi vu khống! Vật đó… rõ ràng bị mất trộm từ phòng Vương gia!
Nhưng Lý Dục điềm tĩnh đưa thêm một bức thư. Chính là bản sao thư mưu phản đã được dịch ra tiếng Hán.
Không khí trong đại sảnh đặc quánh lại như sắp có bão. Trấn Bắc Vương nhìn tất cả, sắc mặt chuyển từ ngờ vực sang phẫn nộ.
Người đâu! hắn hét Trói Khâu thị lại! Giam vào đại lao chờ xét xử!
Khâu thị gào khóc, mắng chửi Vân Lam, ánh mắt như rắn độc. Nhưng Vân Lam chỉ mỉm cười.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Đêm đó, nàng đứng lặng trên hành lang, ánh trăng chiếu qua tán trúc như vẽ những vết thương lên mặt đất. Lý Dục bước đến từ phía sau, đưa nàng một tách trà ấm.
Tại sao cô nương biết nhiều như vậy? hắn hỏi khẽ.
Vì ta từng là người phụ nữ được cưới hỏi đàng hoàng… nhưng bị chính người đầu gối tay ấp đẩy xuống hồ chỉ vì một câu xúi của tiện thiếp. Ta… là Doãn Vân Kha.
Tay Lý Dục khựng lại, ánh mắt rúng động.
Vân Lam mỉm cười buốt giá:
Đúng vậy. Linh hồn ta sống trong thân xác muội muội, trở lại chỉ để hoàn thành một việc. Nhưng giờ ta nhận ra, ta không chỉ trả thù. Ta còn muốn vạch trần cả một màn sương mù, nơi bao người bị lừa dối, bị lợi dụng, bị hy sinh.
Lý Dục nhìn nàng rất lâu. Cuối cùng hắn nói:
Ta tin nàng.
Và trong lòng Vân Lam, dấy lên một điều chưa từng có ở cả kiếp trước: Một tia ấm áp.
Không phải tình yêu vội vã. Mà là thứ đến từ sự tin tưởng. Một người chịu lắng nghe, và sẵn sàng bước cùng nàng qua bóng tối.
Nhưng nàng biết rõ, để rửa sạch tất cả, còn một người nữa phải trả giá…
Trấn Bắc Vương.