Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 7: Đêm rằm máu

4:56 chiều – 29/07/2025

Ánh trăng tháng Bảy đổ xuống phủ một màu bạc lạnh lẽo lên mái ngói rêu phong của Trấn phủ. Trong gian phòng vắng lặng, Nhược Lam  hay đúng hơn là Thẩm Tố Như trong thân xác của em gái  lặng lẽ đứng trước gương, tay chậm rãi chải mái tóc đen dài. Ánh mắt nàng dừng lại nơi cổ tay  vết roi vẫn hằn lên như chứng tích cho những tháng ngày bị ngược đãi, nhục nhã khi sống dưới mái nhà của chính kẻ từng gọi là phu quân.

Tiếng chân người vang vọng ngoài hành lang. Không cần quay đầu, nàng đã biết đó là Xuân Đào  tỳ nữ trung thành của nàng thuở trước, nay được nàng cứu sống, che chở và dùng làm tai mắt trong phủ.

Xuân Đào bước vào, cúi đầu nói nhỏ:

  Tiểu thư, mọi thứ đã sẵn sàng. Đêm nay, theo lệnh quan Khâm sai, Trấn phủ mở tiệc rằm Vu Lan để cầu an. Hầu gia và tiểu thiếp chắc chắn sẽ hiện diện.

Tố Như gật đầu, mím môi lạnh lùng:

  Rằm Vu Lan… cầu siêu cho người chết hay để vong hồn về đòi nợ? Cũng tốt. Càng đông người chứng kiến thì món nợ càng khó chối.

Sân chính Trấn phủ rực rỡ ánh đèn. Khách khứa đủ mặt: từ quan viên địa phương đến các tiểu thư quyền quý. Hầu gia Lâm Kỳ An ngồi ở vị trí cao nhất, phong thái ung dung, bên cạnh là Thẩm Mẫn  kẻ từng đâm dao vào bụng Tố Như với ánh mắt ngây thơ giả dối.

Trong bộ xiêm y trắng như tuyết, Tố Như  với danh nghĩa em gái Thẩm Tố Lam  bước vào sân. Ánh mắt mọi người đều dừng lại nơi nàng. Gương mặt quen thuộc nhưng ánh nhìn lại sắc lạnh đến rợn người. Hầu gia khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng mỉm cười:

  Lam nhi, lại đây ngồi bên ta. Muội xem, đêm nay thật náo nhiệt, có cả đại quan Khâm sai cũng đến dự.

Tố Như chậm rãi bước tới, hành lễ nhún người, giọng trong trẻo:

  Tỷ tỷ Mẫn tỷ, Hầu gia… Quý vị không thấy đêm nay có hơi lạnh sao?

Mẫn hơi giật mình, khóe miệng khựng lại giữa nụ cười. Không hiểu sao, mỗi khi đối diện với “Lam nhi”, nàng ta luôn cảm thấy một cảm giác khó chịu mơ hồ, như có ai đó nhìn xuyên vào nội tâm nàng.

  Lạnh ư? Lam nhi đa cảm rồi, có lẽ vì tiết trời mùa thu.

Tiệc được dọn lên. Rượu chảy như suối, cười nói vang vọng. Giữa lúc đó, một vũ điệu lạ lùng bắt đầu  do chính Tố Như yêu cầu trình diễn: điệu múa gọi hồn cổ xưa của người dân miền thượng du, chỉ thực hiện vào rằm tháng Bảy  ngày âm khí thịnh nhất trong năm.

Những thiếu nữ trong xiêm y trắng, tay cầm khăn lụa, quay cuồng giữa làn khói hương nghi ngút. Tiếng trống dồn dập, tiếng sáo réo rắt, tiếng chuông leng keng như thúc giục linh hồn trở về.

Tố Như cất giọng trong trẻo:

  Tương truyền, điệu múa này có thể gọi được oan hồn chưa siêu thoát, khiến cho kẻ có tội phải lộ diện giữa đám đông…

Tiếng nói vừa dứt, bầu không khí trở nên rùng rợn. Một cơn gió lạnh ập tới khiến mọi ngọn đèn dầu lập tức vụt tắt, chỉ còn ánh trăng máu treo lơ lửng trên cao. Hầu hết khách khứa đều im bặt, run rẩy trong sợ hãi.

Đúng lúc đó, tiếng chuông chùa vang lên từ xa vọng lại  ba hồi, mỗi hồi chín tiếng. Một hình bóng yểu điệu, máu me đầm đìa, váy trắng loang lổ, bước ra từ góc sân tối om, tiến về phía bàn tiệc.

  Ai… ai đó?  Mẫn hét lên, mặt tái mét.

Tố Như khẽ nghiêng đầu, nụ cười nhợt nhạt:

  Là ta… người mà các ngươi đã giết.

  Không… không thể nào… Ngươi…   Mẫn lùi lại, tay run rẩy chỉ về phía bóng ma kia.

  Ngươi đâm ta bằng chính con dao gọt trái cây, cười ngọt ngào rồi đẩy ta xuống hồ sen. Còn chàng  Hầu gia cao quý  lạnh lùng quay lưng khi ta giãy giụa dưới nước…

Lâm Kỳ An giật bắn người, rượu rơi khỏi tay. Gương mặt hắn trắng bệch, không còn chút phong thái quý tộc nào. Hắn thốt lên:

  Ngươi là ai… rốt cuộc ngươi là ai?

Tố Như đứng lên, bước từng bước về phía bọn họ. Mỗi bước đi là một nhát dao vào ký ức của hai kẻ phản bội. Trong ánh sáng lập lòe, nàng như hiện thân của vong linh u oán đội mồ về đòi mạng.

Bóng ma kia vẫn lặng lẽ tiến đến. Gió thổi mạnh, khiến lụa trắng tung bay. Khách khứa la hét bỏ chạy, duy chỉ còn Mẫn và Kỳ An bị đông cứng tại chỗ.

Tiếng sáo dừng lại.

Tố Như cất giọng như lời phán xét cuối cùng:

  Kỳ An, ngươi từng thề yêu ta trọn kiếp, giờ ta hỏi ngươi: ngươi có hối hận không?

  Ta… ta…   Hắn lắp bắp, đôi mắt như sắp nổ tung vì sợ hãi.

Nàng quay sang Mẫn:

  Mẫn nhi, tỷ tỷ yêu muội như ruột thịt, sao muội có thể giết ta?

  Không phải ta! Là do hắn ép muội!  Mẫn hét lên, run rẩy bò lùi sát tường.

Tố Như cười  tiếng cười lạnh như gươm dao:

  Cũng chẳng còn quan trọng nữa. Trăng đã lên đỉnh, giờ là lúc phải trả nợ.

Một tiếng “ầm” vang lên  bức bình phong phía sau họ đổ sập, để lộ bàn thờ của tổ tiên Thẩm gia. Ba nén hương cháy đỏ rực, tàn hương rơi lả tả như máu nhỏ từng giọt. Đột nhiên, ngọn lửa trên ba cây nến phụt cháy bùng, tạo nên hình bóng của một người phụ nữ áo trắng, tóc dài che mặt, đứng đó  bất động, nhưng áp lực kinh hoàng khiến cả căn sân như rúng động.

Xuân Đào xuất hiện, quỳ rạp giữa sân:

  Tố Như tiểu thư, xin người giải oán. Kẻ thù đã run sợ, dân lành không đáng phải kinh hoàng thêm.

Tố Như đứng lặng một lúc, ánh mắt phủ kín sương đêm. Nàng ngước lên, nhìn bóng ma kia đang tan dần trong khói hương.

  Mẫu thân từng dạy: “Oan có đầu, nợ có chủ. Báo thù không bằng đoạn tuyệt.”

Nói rồi, nàng quay lưng, đi về phía bóng tối, để lại Mẫn và Kỳ An quỳ rạp trong vũng nước mắt, mồ hôi và máu.

Đêm rằm máu ấy, một nữ hồn được giải thoát.

Nhưng câu chuyện báo oán vẫn chưa kết thúc…

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00