Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Sống trong thân xác em gái để trả thù Chương 5: Kẻ đứt dây rối và ngọn lửa đầu tiên trong phủ

Chương 5: Kẻ đứt dây rối và ngọn lửa đầu tiên trong phủ

4:51 chiều – 29/07/2025

Khi dây rối đứt, con rối sẽ ngã. Và khi một con ngã, cả vở diễn sụp đổ.

Sáng hôm ấy, Hoắc phủ vốn yên tĩnh như mọi ngày. Mặt trời còn chưa lên cao, sương sớm hãy còn vương trên mái ngói, trong vườn trúc đã vang lên tiếng chân dồn dập. Một tiểu nha hoàn vừa khóc vừa chạy khắp sân chính, tay ôm một cuộn giấy lụa cũ nhàu, miệng không ngừng lắp bắp:

  Có ma… có ma… có người… có người chết rồi lại sống!

Đám người trong phủ túa ra như ong vỡ tổ. Ai cũng vây quanh nàng ta, cố hiểu đầu đuôi chuyện gì đang xảy ra.

Cẩn Cơ từ nội viện bước ra, gương mặt thiếu ngủ, xanh xao.

  Gì vậy? Lại thêm đứa nào mộng mị?

  Không… không phải mộng đâu phu nhân… nô tỳ… nô tỳ dọn tủ gỗ dưới kệ trà phòng của người… thì rớt ra cuộn giấy này…  nha hoàn run rẩy đưa cuộn lụa ra  Trong đó… là đơn thuốc… có dấu tay… có cả trâm bạc nứt…

Cẩn Cơ giật lấy cuộn giấy, sắc mặt lập tức thay đổi. Cái trâm… là trâm gãy nàng từng vứt vào lò thiêu xác, sao lại quay về đây?

Đôi mắt nàng lóe lên sát khí. Trong thoáng chốc, cả Hoắc phủ chìm vào một thứ yên lặng rợn người.

Ngay tối hôm đó, nha hoàn kia treo cổ chết sau vườn  người ta nói là tự tử vì hoảng loạn. Nhưng không ai tin. Trong phủ bắt đầu xì xào:

 “Phu nhân ấy… chết rồi mà hồn không tan…”

 “Đừng nói bậy, coi chừng vạ miệng!”

 “Ta nghe nói chính thất năm đó bị hạ độc, rồi… mất con, mất mạng…”

Những lời đồn như lửa dưới rơm. Càng cấm, càng cháy mạnh.

Giữa lúc phủ hỗn loạn, một công văn khẩn từ nha môn được gửi tới: Yêu cầu Hoắc phủ trình hồ sơ khám nghiệm về cái chết của Trầm Vy ba năm trước.

Lý do đưa ra: Có nghi vấn bị cố ý hãm hại, và có nhân chứng mới trình báo.

Hoắc Dục lần đầu tiên biến sắc sau nhiều năm. Y vò nát công văn, bước đi như nổi lửa dưới chân.

  Là ai? Ai dám moi chuyện cũ?   giọng y gằn lên, như gió bấc lướt qua thép.

Cẩn Cơ toan mở miệng, nhưng y đã quay sang mắng:

  Ta đã nói chôn xong thì quên hết. Sao còn để lại giấy tờ? Sao lại sơ suất như vậy?

Cẩn Cơ cứng họng. Lần đầu tiên sau bao lâu, nàng cảm thấy ánh mắt của y… có gì đó lạ. Không còn dịu dàng, không còn bênh vực. Giữa nàng và y, rạn nứt đang bắt đầu lộ rõ.

Cùng lúc đó, tại viện bếp, Trầm Vy ngồi lặng bên khung cửa.

Trước mặt nàng là một bức tranh cũ  nàng đã âm thầm vẽ lại chân dung của chính mình khi còn là Trầm Vy. Gương mặt dịu dàng, đôi mắt buồn, tóc dài buông trên vai. Nàng nhìn bức tranh rất lâu, rồi gấp lại, đặt trong chiếc hộp gỗ.

Ngày mai, sẽ là ngày giỗ chính thất Hoắc phủ  một ngày mà suốt ba năm qua, cả phủ tổ chức qua loa, lấy lệ. Nhưng năm nay, nàng sẽ khiến nó không còn là một buổi cúng bình thường.

Nàng gửi một mảnh giấy nhỏ đến tay Thẩm Khê:

 “Ngày giỗ  ta cần bát hương thật, và người đến trước giờ Tý. Hãy mang nhân chứng đến phía tây hồ đá.”

Giữa canh ba, lễ giỗ được chuẩn bị sơ sài ở từ đường. Hoắc Dục không đến. Cẩn Cơ dẫn đầu, tay thắp nhang, mặt trắng như tờ giấy. Những người hầu đứng thành hàng, lẩm bẩm khấn vái, nhưng không ai thực sự có lòng.

Trong khi đó, ở hồ đá phía tây phủ, một bóng người xuất hiện từ trong bụi rậm.

Trầm Vy.

Nàng đứng đó, y phục đơn sơ, nhưng tay cầm trâm bạc gãy, và cuộn giấy thuốc năm xưa. Bên cạnh nàng là một người phụ nữ lớn tuổi, tóc đã bạc, ánh mắt đầy nước  Lục di, người từng bị cho là mất tích sau cái chết của nàng.

  Phu nhân… cô… còn sống?  Lục di run rẩy.

  Ta là hồn đã chết, nhưng chưa tan.  Nàng đáp  Còn người… sẵn sàng đứng ra làm chứng?

Lục di cúi đầu, rồi gật mạnh.

  Ta từng giữ chậu máu rửa tay Cẩn Cơ hôm đó. Chính mắt ta thấy nàng ta lôi kéo đại gia. Chính tai ta nghe nàng nói: “Đứa con của tiện nhân ấy không được sống.”

Trầm Vy không nói. Chỉ khẽ gật, rồi trao cho Lục di một tờ giấy lệnh của tri phủ  cho phép mở lại hồ sơ vụ chết bất thường trong Hoắc phủ.

Và đúng như dự liệu, sáng hôm sau, giữa buổi lễ giỗ, một đội quan sai mang cờ đỏ từ nha môn ập vào Hoắc phủ.

Người dẫn đầu không ai khác… Thẩm Khê.

  Theo lệnh tri phủ, khám xét hồ sơ liên quan đến cái chết của Hoắc phu nhân  Trầm thị  ba năm trước. Kẻ nào cản trở, xử theo pháp luật!

Hoắc Dục vừa đến thì chạm mặt hắn.

  Các ngươi điên rồi? Đây là phủ của quan nhất phẩm, sao dám…

  Chính vì là quan nhất phẩm… càng không thể giấu tội.   Thẩm Khê lạnh giọng.

Trong lúc lục soát thư phòng Hoắc Dục, họ phát hiện một hộp gỗ bí mật, trong đó có bức thư tay của Cẩn Cơ gửi cho Lục thái y, ghi rõ: “Thuốc ấy cần làm sạch sẽ. Không để lại vết máu. Kể cả đứa bé.”

Bằng chứng chấn động ấy được lập tức niêm phong.

Cẩn Cơ ngất xỉu giữa sân. Hoắc Dục im lặng rất lâu, rồi rút kiếm, định đâm vào Thẩm Khê, nhưng bị lính tri phủ áp chế ngay lập tức.

Trong hỗn loạn, một bóng người đứng trong góc khuất cuối hành lang nhìn tất cả. Nàng không nói gì, không mỉm cười, chỉ khẽ nghiêng đầu, thì thầm như nói với chính mình:

  Đó… là con rối đầu tiên.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00