Chương 4: Nữ nhân trong bóng tối và con cờ đầu tiên
Bóng đêm phủ lên Hoắc phủ một lớp màn nặng nề. Cái chết bất ngờ của Thúy Hoa như mồi lửa thắp sáng những bí mật giấu kín trong tường đá. Ai cũng dè chừng, ai cũng kín miệng. Nhưng càng im lặng, thì mùi mục rữa càng đậm.
Trong hậu viện, Tần Nhi thân phận mới của Trầm Vy vẫn cần mẫn quét dọn, như thể không liên can gì đến chuyện đã xảy ra. Nhưng mỗi đường chổi quét qua nền gạch lạnh, trong lòng nàng đều ghi nhớ một cái tên.
Cẩn Cơ. Hoắc Dục. Lưu quản gia. Lục thái y.
Bốn cái tên, bốn con cờ. Và giờ… đã đến lúc đẩy quân đầu tiên.
Nàng bắt đầu từ Lưu quản gia người phụ trách nội vụ của phủ, cũng là kẻ đã dọn dẹp hiện trường đêm nàng chết.
Lưu quản gia tuy già nhưng tinh ranh, giỏi khép kín và không dễ lộ sơ hở. Nhưng lão có một nhược điểm: con trai độc nhất Lưu Bình là một tên cờ bạc khét tiếng trong chợ đêm.
Tối hôm đó, khi Lưu quản gia đến miếu cầu an cho Hoắc phu nhân, Thẩm Khê, trong thân phận một công sai điều tra mờ ám quanh kinh thành, âm thầm dẫn người bắt giữ Lưu Bình khi hắn đang nợ ngập sòng bạc. Thay vì giao cho phủ nha, họ đưa hắn đến một căn phòng kín trong tửu lâu, chỉ có một bóng đèn lờ mờ, và một người đang chờ sẵn.
Lưu công tử, lâu rồi không gặp. Giọng nữ vang lên, nhẹ như tơ.
Lưu Bình ngẩng đầu, nhận ra người đối diện là một nữ nhân y phục xanh nhạt, bịt mạng che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh như hồ sâu.
Ngươi… là ai?
Ta là người có thể cứu ngươi, hoặc khiến ngươi chết rũ trong ngục.
Ngươi muốn gì?
Một vài câu trả lời. Về cha ngươi… và về đêm hôm đó.
Lưu Bình run rẩy. Trong ký ức hắn, cha mình từng uống rượu đến ngất sau cái chết của “Hoắc phu nhân”. Hắn từng nghe lão mơ màng gọi “xin tha, ta chỉ làm theo lệnh”, “ta không dám nói ra, không dám nói ra…”. Nhưng mỗi lần hắn hỏi, lão chỉ trợn mắt, mắng chửi.
Nữ nhân trước mặt hắn không giống nha dịch, lại càng không giống dân thường. Có thứ gì đó trong ánh mắt nàng khiến hắn cảm thấy… như thể linh hồn mình bị bóp nghẹt.
Ta… ta không biết gì hết…
Lưu công tử, năm nay mẫu thân ngươi đang trị bệnh nặng, đúng không? Cần thuốc bắc mỗi tháng.
Nàng đặt lên bàn một bọc ngân lượng, rồi từ từ rút ra một sợi trâm bạc chính là trâm cài đầu của Lưu quản gia, từng gãy đôi khi hắn chạm trán Thẩm Khê năm đó ở hồ sau viện Cẩn Cơ.
Có lẽ… cái này sẽ giúp ngươi nhớ lại?
Lưu Bình trắng bệch mặt. Hắn ngồi lặng người rất lâu, rồi khẽ run lên:
Hôm đó… cha ta nói nhận được lệnh dọn sạch hậu viện trước khi trời sáng. Nói là “phu nhân gặp nạn”, nhưng ta nghe người hầu nói có tiếng cãi vã… và máu. Nhiều lắm.
Ai ra lệnh?
Cẩn Cơ. Nhưng người thông báo lại là… quản thái y trong phủ Lục thái y.
Lục thái y?
Trầm Vy siết tay. Đó là người từng được nàng tin tưởng nhất. Là người theo dõi sức khỏe cho nàng suốt thai kỳ. Là người nàng giao cả sinh mạng đứa bé chưa chào đời.
Vậy mà… chính lão đã kê đơn thuốc phá thai cho nàng, rồi bán tin cho Cẩn Cơ.
Tối hôm đó, trong phòng bếp, Trầm Vy với danh nghĩa Tần Nhi gặp một nữ nhân nhỏ tuổi, rụt rè xin nàng ít nước ấm.
Ngươi tên gì? nàng hỏi.
Dạ… Tiểu Tường. Mới được điều từ phủ ngoài vào.
Trầm Vy nhìn kỹ. Nữ nhân này tuy mặc áo cũ, nhưng bước chân nhẹ, hơi thở đều. Không giống kẻ tay chân vụng về. Ánh mắt cũng không sợ sệt thật sự.
Ngươi là người của Thẩm Khê?
Tiểu Tường giật mình, rồi cúi đầu:
Dạ. Là do công tử phái vào để giúp cô nương. Nếu cần truyền tin, tôi có thể đi đến phủ nha hoặc đến miếu Long Hoa.
Trầm Vy gật đầu. Con cờ đã sẵn sàng.
Hôm sau, Lục thái y đến khám cho Cẩn Cơ vì nàng ta thường xuyên gặp ác mộng, sắc mặt sa sút.
Trong lúc lão đang kê đơn, có một nữ hầu mang trà đến. Không ai để ý, nhưng trong lúc châm trà, nàng lặng lẽ để lại một cuộn giấy nhỏ trong áo lão.
Lục thái y trở về phòng mình, mở ra xem. Trong giấy chỉ có vỏn vẹn một dòng:
“Đơn thuốc phá thai ba năm trước, lão còn giữ chứ?”
Ông ta tái mặt.
Dưới dòng chữ là một dấu vân tay… chính là dấu tay Trầm Vy đã lưu lại khi bưng thuốc.
Trầm Vy đứng ngoài Ngọc Lâm viện, nhìn trời.
Gió đêm mang mùi cỏ khô và rêu ẩm.
Từng người… sẽ rơi. Giống như cách các ngươi đã đẩy ta xuống.
Cái chết không giết được nàng.
Chính sự phản bội… mới hồi sinh linh hồn khát máu ấy.
Tại một tiệm thuốc phía Tây thành, Thẩm Khê âm thầm mua lại cuốn sổ kê đơn cũ của Lục thái y bằng một số bạc lớn. Trong đó, đơn “an thai” ghi cho Trầm Vy chỉ là thứ thuốc kích trụy thai từ từ, khiến mẹ con cùng tổn thương. Và hơn hết… cuối sổ, có ký hiệu đặc biệt, cho thấy Cẩn Cơ từng gửi riêng túi hồng đựng dược liệu đặc biệt.
Một bằng chứng sống.
Trò chơi… đã khởi động Thẩm Khê khẽ nói.