Chương 3: Kẻ làm chứng và bí mật dưới hồ máu
Trăng treo lửng lơ như con mắt bạc của trời, soi xuống Ngọc Lâm Viện rêu phong, phủ bụi.
Trầm Vy siết chặt mép tay áo, không bởi lạnh, mà bởi tim nàng đang run. Không phải vì sợ, mà vì cơn giận đang nhói lên như hàng ngàn lưỡi dao trong máu. Người trước mặt hắn không phải kẻ vô danh nàng từng gặp trên đường. Không thể nào.
Ngươi là ai? nàng hỏi, giọng chậm rãi, đôi mắt tối như đá ngầm.
Ta là… kẻ duy nhất biết rõ cái chết của nàng năm đó không phải là “tai nạn”. hắn đáp, ánh mắt không hề tránh né.
Nàng khựng lại. Tim nàng bỗng đau như bị bóp nghẹt.
Ngươi nói… cái gì?
Hắn tiến lại một bước, bóng đổ dài trên nền gạch cũ kỹ của viện:
Ba năm trước, ta là thị vệ phụ trách gác đêm ở hậu viện Hoắc phủ. Đêm nàng chết, ta nghe thấy tiếng la. Ta chạy đến… nhưng không kịp. Chỉ thấy máu. Rất nhiều máu.
Trầm Vy ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.
Tại sao ngươi không lên tiếng?
Lúc đó ta bị đẩy xuống hồ. Có kẻ đứng sau dọn dẹp tất cả. Sáng hôm sau, phủ thông báo nàng trượt chân ngã vì bất cẩn khi đang mang thai. Người ngoài không ai nghi ngờ. Còn ta… bị điều đi xa.
Trầm Vy khựng lại. Một vết nứt rạn trong lòng bỗng vỡ ra. Hóa ra… không phải không có ai thấy. Chỉ là kẻ thấy… đã bị ép câm lặng.
Tên ngươi là gì? nàng hỏi.
Hắn ngập ngừng một nhịp, rồi chậm rãi đáp:
Ta là Thẩm Khê. Nay là tuần bộ dưới quyền tri phủ Tô Châu. Trở lại kinh lần này vì nhận nhiệm vụ truy xét về một mạng người mất tích liên quan đến Hoắc gia. Nhưng khi nhìn thấy cô ở trấn ngoài thành… ta đã nhận ra ánh mắt ấy. Dù cô mang gương mặt khác, nhưng ánh mắt cô… vẫn là Trầm Vy của ba năm trước.
Nàng cúi đầu. Gió đêm lạnh lướt qua cổ. Những vết sẹo trên da thịt tưởng chừng đã chết lặng, giờ đây rướm máu trở lại.
Ngươi tin ta là Trầm Vy, dù thân xác này là Trầm Nhã?
Thẩm Khê gật đầu không chút do dự.
Có những thứ… không phải thịt da quyết định. Mà là linh hồn.
Im lặng kéo dài. Rồi Trầm Vy khẽ lên tiếng:
Ngươi nói ngươi bị đẩy xuống hồ… Hồ nào?
Hồ sau viện Cẩn Cơ. Lúc ta ngoi được lên, một tay áo đỏ trôi theo làn nước. Là vải gấm kiểu của chính thất. Nhưng khi lục soát, không thấy gì cả. Đêm đó… trời mưa, nước lớn. Bằng chứng bị xóa sạch.
Hồ sau viện Cẩn Cơ.
Chỗ đó… năm xưa nàng từng bị ép uống rượu thuốc, rồi bị đẩy xuống sau khi mất máu.
Bỗng nàng quay đi, giọng trầm lại:
Ngươi dám giúp ta không? Dù biết giúp ta… nghĩa là chống lại cả Hoắc phủ?
Thẩm Khê không nói. Chỉ im lặng đặt một chiếc trâm nhỏ lên bàn đá trong viện. Là trâm hình chim én bằng đồng xanh, đã phai màu, nhưng khắc dòng chữ “Trầm” mờ nhạt.
Ta nhặt được nó dưới đáy hồ. Từng giữ lại vì không hiểu vì sao người mang thai lại cài trâm ở đó. Giờ ta hiểu rồi.
Nàng cầm trâm, tim run lên. Là trâm của mẫu thân nàng để lại, nàng vẫn luôn mang bên mình… vào đúng cái đêm định mệnh ấy.
Không ai có thể giả được kỷ vật này.
Nàng ngẩng lên, nhìn hắn, trong mắt có thứ gì đó thật lạ. Là đau thương? Là biết ơn? Hay là… nỗi sợ khi nhận ra mình không đơn độc trong cuộc trả thù?
Vậy… giúp ta. Nhưng ta không cần lộ diện. Ta muốn từng bước, khiến họ tự gục xuống bằng chính những điều họ gây ra.
Thẩm Khê gật đầu:
Ta đang điều tra vụ mất tích của hai gia nhân từng hầu hạ nàng trước kia. Có vẻ… cũng bị thủ tiêu.
Trầm Vy siết chặt tay:
Đó là Lục di và Tiểu Mai. Họ biết quá nhiều. Chết rồi ư?
Chưa chắc. Có thể bị bán đi. Ta sẽ tìm.
Một cơn gió lại ào qua. Trầm Vy ngẩng đầu nhìn lên bầu trời:
Hoắc Dục là một con rắn. Không giết được bằng dao. Phải để hắn… tự cắn lấy chính mình.
Thẩm Khê im lặng, nhưng gật đầu. Hắn rời đi trong bóng đêm, để lại nàng đứng một mình nơi viện cũ.
Mấy ngày sau, một sự kiện chấn động xảy ra trong phủ.
Một nha hoàn tên Thúy Hoa người thân cận với Cẩn Cơ bất ngờ rơi từ lầu cao xuống sân đá. Chết ngay tại chỗ. Trên tay vẫn còn cầm một cuộn giấy lụa bị vò nát.
Tin đồn nổi lên rằng: có kẻ hồn phách chưa tan đang trở lại báo oán.
Bởi vì… Thúy Hoa là người đã từng bưng rượu cho Trầm Vy ba năm trước.
Cẩn Cơ hoảng loạn, đêm nằm mộng thấy máu loang khắp sàn, thấy tiếng trẻ con khóc trong giấc ngủ. Còn Hoắc Dục… từ ngày nha hoàn kia chết, thường xuyên cáu gắt, rối loạn.
Trầm Vy ngồi trong góc bếp, mặt vẫn lạnh như nước hồ đêm. Nàng nhìn những vết nứt xuất hiện nơi từng khối đá tưởng chừng vững chãi. Mối thù này, nàng sẽ không để nó trôi đi như một cơn mộng dữ. Mỗi giọt máu nàng từng mất… sẽ đổi lấy từng giọt máu của họ.