Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 14: Lưới Trời Lồng Lộng

5:06 chiều – 29/07/2025

Từ sau cái đêm ở Khê Sơn Trang, Tiêu Lăng không còn là kẻ mù quáng chìm đắm trong hư ảo của tình ái nữa. Hắn thức tỉnh. Mỗi lần nhớ lại ánh mắt của Lệ Hà kẻ từng là thê tử hắn một kiếp hắn lại thấy lòng mình se thắt. Từng nhát dao nàng phải chịu, từng giọt máu nàng rơi xuống, hắn đều nhớ. Quá muộn màng. Nhưng hắn biết, không thể ngồi yên nữa.

Tiêu Lăng bắt đầu âm thầm điều tra cái chết của Lệ Hà năm xưa. Hắn không thể hỏi thẳng Lệ Hương, vì nàng hiện tại là Lệ Hà nàng vẫn giấu thân phận, và có vẻ đang từng bước tự mình trả thù. Hắn không muốn ngăn cản nàng, cũng không dám nhận mình xứng đáng được tha thứ. Hắn chỉ muốn dọn đường cho nàng, để những kẻ gây ra tội ác phải trả giá.

Bên trong phủ, Triệu Dung ngày càng bất an. Những tin đồn lan truyền về Khê Sơn Trang, rằng có nữ quỷ trở lại, rằng tiểu thiếp Nhược Vân từng theo Lệ Hà cũ giờ lại ngã bệnh, khóc lóc suốt đêm. Có lần, thị nữ thấy Nhược Vân ú ớ trong mộng, miệng lặp đi lặp lại: “Tha cho ta… ta không muốn giết người… Lệ Hà…”

Thế nhưng tin tức đến tai phu nhân Lệ Hương lại chỉ khiến nàng nhẹ nhàng mỉm cười. Nụ cười như gió thu thoảng qua hồ nước, bình yên nhưng lạnh buốt.

Một đêm trăng lặng gió, Lệ Hương bí mật đến hậu viện. Nơi đó, một người đàn ông tóc đã hoa râm đang chờ sẵn. Chính là quản gia cũ của phủ Thái úy người từng trung thành với phụ thân Lệ Hà.

“Ngài vẫn còn nhớ lời hứa năm xưa?” nàng hỏi nhỏ.

Quản gia cúi đầu: “Tiểu thư, dù đổi tên đổi họ, ta vẫn là người của Lệ gia. Năm đó, Triệu Dung cấu kết với Nhược Vân và một vài người trong phủ lập mưu giết tiểu thư. Ta… vẫn luôn tìm bằng chứng, chỉ là quá khó…”

“Không sao,” Lệ Hương mỉm cười, ánh mắt lạnh như băng tuyết, “Giờ có ta.”

Quản gia khẽ run. Đã bao năm, ánh mắt đó mới xuất hiện trở lại ánh mắt của Lệ Hà khi còn là chủ mẫu phủ Thái úy, cao quý nhưng đầy uẩn ức. Nay nó không còn ẩn nhẫn nữa, mà chứa đựng ngọn lửa báo thù dữ dội.

Ngay hôm sau, trong lúc Lệ Hương bày tiệc trà, nàng gọi Nhược Vân đến hầu.

“Tỷ tỷ có vẻ gầy đi,” Lệ Hương khẽ nhấp một ngụm trà, “Dạo này hay mộng mị lắm sao?”

Nhược Vân tái mặt: “Tôi… tôi không sao…”

“Vậy thì tốt,” nàng nghiêng đầu, đặt chén trà xuống, “Vì ta định mời tỷ tỷ cùng ta đến Tịnh Hoa Am. Ở đó có vị sư thái rất linh, chắc có thể giải được nghiệp chướng trong lòng.”

Nhược Vân giật mình: “Không… tôi… tôi không thể đi xa…”

“Chẳng phải tỷ vẫn luôn mơ thấy ta bị chết chìm trong giếng cạn? Lại còn… bàn tay máu kéo chân tỷ xuống?” Giọng Lệ Hương mềm mại như lụa, nhưng sắc lạnh.

Nhược Vân run rẩy, môi tím ngắt: “Cô… cô biết gì…”

“Biết chứ,” nàng đứng dậy, tay nhẹ vuốt mái tóc Nhược Vân, “Biết cả đêm hôm ấy, ai là người trộn thuốc độc vào canh, ai là người mở cửa cho thích khách, ai là kẻ đứng nhìn ta bị bóp cổ… rồi ném xác xuống giếng sau khi xác nhận rằng ta đã tắt thở.”

Nhược Vân hét lên, lùi lại, nhưng phía sau là hai thị nữ áo xám bước ra. Một trong số đó chính là người từng hầu hạ Lệ Hà năm xưa.

“Ngươi… ngươi không phải Lệ Hương… ngươi là Lệ Hà… ma… ma…” Nhược Vân hét lớn.

Lệ Hương không phủ nhận. Nàng tiến đến gần, ánh mắt thẳng tắp: “Ma? Vậy ngươi cũng nên chuẩn bị xuống địa ngục mà xin lỗi ta đi.”

Hôm ấy, phủ Thái úy xôn xao khi Nhược Vân được tìm thấy treo cổ trong phòng, để lại một phong thư thừa nhận tội ác mưu sát Lệ Hà.

Tiêu Lăng nhận được tin, chỉ trầm mặc rất lâu. Hắn biết, kịch chưa hạ màn.

Triệu Dung càng ngày càng bất ổn. Vẻ ngoài nho nhã của hắn không thể che giấu sự hốt hoảng. Hắn bắt đầu mơ thấy Lệ Hà. Không phải là nàng trong quá khứ, mà là nàng bây giờ lạnh lùng, sắc sảo, và nguy hiểm.

Một buổi chiều, hắn bước vào phòng Lệ Hương mà không báo trước. Nhưng hắn sững người khi thấy nàng đang ngồi trước gương đồng, chải tóc, miệng khe khẽ hát bài dân ca năm xưa chỉ có Lệ Hà biết.

“Ngươi… là ai…?” Triệu Dung bước lùi lại.

Nàng xoay người lại, cười nhẹ: “Là phu nhân ngươi cưới, hay là vong hồn ngươi giết, ngươi nghĩ xem?”

Triệu Dung toát mồ hôi lạnh. Ánh mắt hắn dao động, tay run run đặt lên chuôi kiếm giắt bên hông.

Nàng nhìn hắn, chậm rãi bước tới: “Ngươi sẽ giết ta lần nữa sao? Hay để ta kết thúc tất cả như cách các ngươi từng làm?”

Không khí trong phòng đông cứng.

Rồi Lệ Hương cười lớn, bước qua hắn, để lại một câu thì thầm khiến hắn cả đêm không ngủ nổi:

“Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt. Ngươi nghĩ ngươi chạy được sao, Triệu Dung?”

Khi đêm buông xuống, phủ Thái úy như một bức tranh tĩnh mịch. Nhưng phía sau từng ô cửa, từng tiếng bước chân lén lút, từng tiếng quạ kêu từ xa vọng lại, là một cơn bão đang hình thành.

Lệ Hương hay chính là Lệ Hà đã lật cờ khai chiến. Và Triệu Dung sẽ không còn chốn dung thân.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00