Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 13: Lưới trời lồng lộng

5:04 chiều – 29/07/2025

Trời chập choạng tối, Lâm phủ được thắp sáng bằng hàng trăm ngọn đèn lồng đỏ treo dọc các hành lang uốn lượn. Tiếng cười nói vọng ra từ sảnh chính khi Lâm tướng quân đón tiếp khách quý từ triều đình, nhưng sâu bên trong hậu viện  nơi yên tĩnh nhất phủ  lại đang chất chứa mùi chết chóc và âm mưu.

Phượng Ca đứng bên khung cửa, ánh mắt như mũi kiếm xuyên thấu màn đêm. Trong nàng giờ đây là một sự tĩnh lặng đáng sợ  không còn là sự giận dữ bùng nổ như những ngày đầu nhập hồn, mà là sự nhẫn nại, lạnh lùng của một kẻ đã dày công bày trận chờ ngày kết liễu.

Đúng như kế hoạch, mấy ngày trước nàng đã cho người truyền tin ra ngoài phủ, dùng thân phận “em gái Phượng Nghi” gửi đơn cáo trạng đến Kinh Triều Viện  cơ quan giám sát trực tiếp dưới quyền Hoàng thượng. Lá đơn tố cáo Lâm tướng quân cấu kết ngoại bang, nhận hối lộ, giết thê cướp đoạt tài sản hồi môn của tiểu thư Phượng gia. Mọi bằng chứng  từ bút tích của Thẩm thị đến sổ sách của quản gia thân tín đã bị thay thế  đều được sắp xếp chu toàn.

Đêm nay, khi khách khứa đang say sưa với rượu ngon thịt béo, cổng lớn Lâm phủ bất ngờ bị binh lính bao vây. Ngọn cờ đỏ thêu rồng vàng dẫn đầu  là biểu tượng của Ngự lâm quân do Hoàng thượng trực tiếp phái tới.

Tiếng bước chân nện dồn dập trên nền đá. Cánh cửa đại sảnh bị xô bật. Vị tổng quản Ngự lâm  Khương đại nhân  bước vào, tay cầm thánh chỉ, giọng dõng dạc vang lên giữa bầu không khí hỗn loạn:

  Lâm Vọng  lĩnh chỉ! Tội ngươi thông đồng phản nghịch, mưu sát thê tử hợp pháp, cấu kết thương gia ngoại bang tham ô tài vật, nay bị truất binh quyền, giam vào ngục chờ ngày thẩm tra. Bắt!

Lâm tướng quân ngẩn người, vừa định phản kháng đã bị hai binh lính đè xuống đất, trói chặt tay.

  Không! Các ngươi dựa vào đâu? Ai dám vu cáo ta?  Lâm Vọng hét lên như kẻ mất trí.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên sau lưng quan Ngự lâm. Phượng Ca  trong bộ xiêm y màu trắng ngà, đầu vấn đơn giản  bước ra giữa đám đông đang nín thở, đôi mắt trong suốt xoáy thẳng vào Lâm Vọng:

  Là ta. Người vợ mà ngươi tưởng đã chết dưới đáy giếng, nay trở về đòi lại công đạo.

Lâm Vọng trợn trừng mắt:

  Phượng Nghi?! Không… không thể nào! Ngươi… đã chết! Ta tận mắt thấy ngươi chết rồi mà!

  Ngươi sai rồi. Thứ ngươi chôn là xác, còn ta là linh hồn. Và giờ, trời cho ta cơ hội hồi sinh… để vạch mặt ngươi!

Thẩm thị nghe đến đây thì quỳ sụp xuống đất, mặt tái mét, miệng lắp bắp:

  Phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng! Nô tì chỉ là bị ép… là do Lâm tướng quân bắt ép…

Phượng Ca cúi xuống, nở nụ cười lạnh lẽo:

  Ngươi ép ta uống thuốc độc, đẩy ta xuống giếng, bây giờ lại van xin? Trời xanh có mắt. Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.

Khương đại nhân gật đầu:

  Tất cả chứng cứ đã rõ. Đưa toàn bộ nghi phạm về đại lao. Những kẻ đồng lõa trong phủ  từ tổng quản đến a hoàn có liên quan  cũng không tha.

Trong đám đông, tiếng bàn tán râm ran, ánh mắt ai nấy đổ dồn về phía Phượng Ca  người con gái sống lại từ cái chết, đứng thẳng giữa ánh sáng của sự thật và công lý.

Ba ngày sau, tại Phượng phủ, Phượng lão gia quỳ trước bài vị của con gái, rơi nước mắt:

  Nghi nhi… con chịu oan ức rồi. Phụ thân già rồi mà không bảo vệ được con. Giờ con trở lại, trả thù được, cũng nên buông bỏ oán hận mà sống tiếp…

Phượng Ca đứng lặng. Nàng đã nghĩ, khi báo thù xong sẽ thấy hả hê. Nhưng trong lòng, chỉ còn trống rỗng. Nỗi đau của kiếp trước không xóa sạch được bằng máu kẻ thù, cũng chẳng thể khiến nàng trở lại là cô gái năm xưa.

  Con sẽ rời khỏi kinh thành  nàng nói nhẹ như gió.  Dù thân xác này là của muội muội, nhưng linh hồn này vẫn mang tên Phượng Nghi. Con không thể sống tiếp giữa những ánh mắt thương hại hay ngưỡng mộ. Con cần tìm lại chính mình.

Phượng lão gia gật đầu, nước mắt rơi lã chã. Ông biết, con gái mình đã không còn là thiếu nữ yếu mềm của ngày trước. Giờ đây, nàng là một người từng chết một lần  và sống dậy với tất cả nỗi đau, sự kiêu hãnh, cùng lòng dũng cảm.

Cuối xuân, nàng rời kinh, mặc áo trắng, cưỡi ngựa một mình. Gió thổi tung mái tóc dài, ánh mắt nàng dõi về phía chân trời  nơi có thể bắt đầu lại, không còn thù hận, chỉ còn bước chân tự do giữa đời bao la.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00