Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 15: Hồi Kết Hay Mở Đầu?

5:07 chiều – 29/07/2025

Sau màn vạch tội trong đêm động phòng, chuyện oan khuất của Trinh Dung nức lòng kinh thành. Nhưng điều nàng không ngờ, lại là phản ứng từ phụ thân nàng   Tả Thừa tướng Trinh Tòng Hải.

Trong buổi nghị triều hôm sau, Tả Thừa tướng dâng biểu xin từ chức với lý do “gia môn bất hạnh, thân làm phụ thân mà để ái nữ bị oan khuất hãm hại, nay không còn mặt mũi nào chấp chính triều đình.” Lời lẽ thống thiết khiến cả triều lặng đi.

Hoàng thượng triệu riêng Trinh Tòng Hải vào nội điện.

 Khanh là trụ cột triều đình, không thể vì việc nhà mà từ quan. Trẫm muốn nghe sự thật từ chính khanh.

Trinh Tòng Hải quỳ gối, rưng rưng:

 Bệ hạ, thần vô năng. Nữ nhi Dung Nhi tài trí hơn người, vì hôn ước của thần mà chịu nhiều khổ nhục. Thần tin nàng bị hại, nhưng khi ấy không có chứng cứ, không dám làm loạn. Nay biết nàng đã trở lại, thần nguyện gánh mọi tội, xin bệ hạ rộng lòng dung thứ cho con bé.

Hoàng thượng không nói gì thêm. Người phất tay áo, khẽ thở dài:

 Một người phụ thân như khanh, dù lỗi lớn, nhưng còn là người cha biết đau. Trẫm không chuẩn từ quan, cũng không chuẩn khanh từ trách nhiệm. Phải điều tra đến cùng, để công đạo được tỏ tường.

Trong phủ Quốc công, mọi thứ như hóa thành cơn bão. Triệu Hằng  kẻ từng là phu quân của Trinh Dung  bị bãi mọi chức vụ, giam vào ngục chờ xét xử. Còn Lưu thị bị tống vào Đại Lý Tự với tội danh cố sát và mưu hại mệnh phụ triều đình.

Tuy nhiên, ngay sau đó, bất ngờ lớn xảy ra.

Triệu lão phu nhân  tổ mẫu của Triệu Hằng  đột ngột đến phủ Tả thừa tướng, xin gặp “người cháu dâu tưởng đã chết”  chính là Trinh Dung nay trong thân xác Trinh Nhược.

 Cháu gái, tổ mẫu đến để nói thật lòng. Từ ngày con bị hại, ta đã ngờ, nhưng sức đã cạn, lại bị Hằng mê hoặc, không thể giúp gì. Nhưng nếu giờ con trở lại, ta xin con… tha cho nó một con đường sống. Dù gì cũng là huyết mạch của dòng họ Triệu.

Trinh Dung nhìn bà, lòng dậy sóng. Người từng một thời thương yêu nàng như cháu ruột, nay đến cầu xin cho kẻ giết hại nàng?

Nàng cười khẽ, giọng không còn run rẩy như xưa:

 Tổ mẫu, người từng dạy con: làm người phải biết nhân  nghĩa  trung  hiếu. Con chết oan, bị chồng mình dìm trong giếng cạn, xác phơi ba ngày. Người nghĩ sao, nếu con tha thứ, thì đó là nhân? Hay là ngốc nghếch?

Triệu lão phu nhân run rẩy, quỳ xuống:

 Ta sai rồi. Ta mù quáng. Ta không đến để xin con quên hết, chỉ xin… nếu nó phải chết, cho ta được thấy mặt nó lần cuối.

Trinh Dung đứng dậy, xoay lưng:

 Nếu là người mẹ, người bà, xin đừng bảo vệ cái sai. Hôm nay con sống lại, không phải để nghe lời xin tha. Mà để bọn họ biết: nhân quả không ai tránh được.

Vài ngày sau, triều đình phán xét: Triệu Hằng bị kết án tử, Lưu thị bị lưu đày biên cương, vĩnh viễn không được quay lại kinh thành.

Đêm trước ngày xử tử, Triệu Hằng bất ngờ xin gặp Trinh Dung một lần.

Nàng đến ngục, không vì yêu, mà vì muốn kết thúc tất cả bằng ánh mắt rõ ràng nhất.

 Nàng là ai?  Triệu Hằng ngước nhìn nàng, ánh mắt rực lên sợ hãi và mù mịt.

 Ta là người chàng từng giết, là người từng ngồi thêu áo cưới cho chàng mỗi đêm đông, là kẻ đã tin chàng hơn cả cha mẹ mình… và nhận lại cái chết trong giếng cạn.

Triệu Hằng bật cười như phát cuồng:

 Ngươi… thật sự là Dung Nhi? Không thể nào! Dung Nhi chết rồi! Ngươi chỉ là con hồ ly đội lốt nàng!

Trinh Dung lặng im nhìn hắn. Nụ cười của hắn không còn kiêu ngạo, mà chỉ còn điên loạn của một kẻ bị chính tội lỗi của mình nuốt chửng.

Nàng quay đi, để lại hắn gào thét phía sau, tiếng gào tan vào đêm đen như vết rách cuối cùng của quá khứ.

Mùa thu năm đó, hoa quế nở rộ trước cửa phủ Thừa tướng.

Trinh Dung đứng giữa sân, ánh mắt không còn oán hận, chỉ có bình lặng.

Người hầu báo tin: Hoàng thượng triệu nàng vào cung.

Trong điện Tuyên Minh, Hoàng thượng hỏi:

 Nàng đã hoàn thành lời nguyền. Giờ muốn gì?

Trinh Dung đáp:

 Thần nữ không muốn giữ xác này mãi. Nếu được, thần xin được đi về núi Vân Du, quy ẩn, để chuộc tội vì từng nuôi hận.

Hoàng thượng gật đầu:

 Kẻ trả thù không sai, nhưng kẻ sống mãi trong thù hận thì chẳng khác gì kẻ đã chết. Trẫm chuẩn lời.

Trước khi rời kinh, nàng đến bên mộ Trinh Nhược  người em gái đã vì nàng mà mất mạng. Nàng chôn chiếc trâm ngọc mà Nhược từng thích nhất.

 Tỷ xin lỗi… nhưng tỷ đã sống lại bằng xác muội, để công đạo không bị chôn theo đất lạnh. Giờ tỷ sẽ sống thay cả phần đời muội bỏ dở, sống an nhiên, sống hiền lành, để bù lại tội lỗi.

Gió thu vi vút, hoa quế rơi nhẹ. Một cánh hoa đáp xuống mộ phần, như câu trả lời từ chốn vô thường.

 

HẾT

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00