Chương 11: Giao Kèo Máu
Tịch Nguyệt ngồi trong tiểu viện của Linh Lung Các, chậm rãi chải tóc trước gương đồng. Bàn tay cầm lược gỗ tử đàn dừng lại giữa lọn tóc dài, mắt nàng dừng trên vết sẹo mờ nhạt sau gáy di chứng từ cái chết oan khuất của “nàng” năm đó.
Trước khi ánh tà dương tắt hẳn, cửa viện mở ra. Một bóng người bước vào, không phải nha hoàn, cũng chẳng phải thị vệ, mà là… Lục Tình tiểu thiếp năm xưa đã góp tay giết hại nàng.
Lục Tình mặc xiêm y màu thanh thiên, dung mạo vẫn xinh đẹp như thuở nào, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ mỏi mệt và hằn học. Sau cái chết của Tịch Nguyệt, nàng ta được nâng làm chính thê, thế nhưng những năm qua không hề có con, lại bị phủ tướng quân rúng động bởi nhiều lời đồn thổi về “quỷ ám”. Dường như hôm nay, nàng ta đến để dứt điểm mọi thứ.
“Ngươi là ai?” Lục Tình lạnh giọng, mắt nhìn xoáy vào gương mặt quá giống người cũ của Tịch Nguyệt. “Ngươi không phải Nguyệt Nhi…”
Tịch Nguyệt mỉm cười, môi đỏ máu nhếch lên thành một đường cong sắc bén: “Nếu ta không phải, vậy ngươi còn đến đây làm gì, Lục Tình?”
Lục Tình lùi lại một bước, tay bấu chặt vạt áo. Trong một thoáng, vẻ mặt nàng ta trắng bệch: “Ngươi… ngươi đã chết…”
“Phải, ta đã chết,” Tịch Nguyệt đứng dậy, xoay người lại, chậm rãi tiến gần nàng ta. “Chết dưới tay ngươi và hắn.”
Gió rít qua song cửa sổ, như tiếng thở dài từ cõi u minh vọng về. Lục Tình run rẩy, gào lên: “Ngươi muốn gì?! Báo thù sao? Vậy cứ giết ta đi!”
Tịch Nguyệt bật cười, nụ cười sắc như lưỡi dao. “Giết ngươi ư? Quá nhẹ nhàng. Ta muốn ngươi sống, sống để chứng kiến từng người các ngươi rơi vào hố sâu tuyệt vọng, giống như ta năm đó.”
Nàng bước thêm một bước, Lục Tình lùi lại thêm một bước nữa, cho đến khi va lưng vào cột đá hành lang. Tịch Nguyệt dừng lại, thì thầm bên tai: “Muốn thoát tội ư? Có một cách…”
Lục Tình mở to mắt, như vừa được mở đường sống.
“Chúng ta ký một giao kèo máu,” Tịch Nguyệt cầm ra một bức bùa vẽ bằng chu sa, giấy vàng như ánh lửa, “Ngươi sẽ giúp ta từng bước đưa Tạ Thừa tướng xuống địa ngục, đổi lại, ta tha mạng cho ngươi.”
Lục Tình nhìn bức bùa, rồi nhìn vào mắt Tịch Nguyệt. Đôi mắt ấy không còn là của “Nguyệt Nhi” chúng như vực sâu, đen đặc và tàn nhẫn. Nàng ta cắn răng, gật đầu.
Tịch Nguyệt rạch một đường trên ngón tay, nhỏ máu lên bùa, đoạn đưa dao cho Lục Tình. Nàng ta cũng cắt máu tay mình, bùa lập tức bốc cháy không lửa, đỏ rực rồi biến mất thành khói đen.
“Giao kèo đã lập,” Tịch Nguyệt nói, mắt nheo lại. “Nếu phản bội, ngươi sẽ nổ tung tim vào đêm rằm tháng sau.”
Lục Tình gật đầu, ánh mắt đã mất đi vẻ kiêu ngạo của năm xưa, chỉ còn lại sự phục tùng và sợ hãi.
Tịch Nguyệt quay lưng, bước vào trong phòng, nhưng trước khi khép cửa, nàng khẽ nói: “Đừng tưởng ta mềm lòng. Máu chảy năm xưa, giờ phải trả từng giọt.”
Tối hôm ấy, trong một căn phòng sâu dưới hầm Linh Lung Các, Tịch Nguyệt thắp ba nén nhang trước bức linh vị vô danh. Đó là nơi nàng giấu phần hồn còn sót lại từ tai nạn nhập xác. Mỗi khi làm một bước trả thù, nàng lại đến thắp hương, để hồn phách không quên đau thương.
“Chị đã bắt đầu rồi,” nàng thì thầm, “Tiểu muội, mong em tha lỗi vì đã mượn xác sống thay…”
Một làn khói trắng mơ hồ tỏa ra từ linh vị, tụ thành hình một thiếu nữ mặc váy lụa mỏng. Chính là Diệp Nhi em gái nàng.
Diệp Nhi không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu. Dường như hồn phách vẫn còn mờ nhạt, chưa đủ mạnh để trò chuyện. Tịch Nguyệt ngước nhìn bóng dáng em gái, trái tim nặng trĩu.
“Ta hứa, sau khi báo xong thù, ta sẽ đưa em về… sẽ tìm cách siêu độ…”
Khói trắng tan vào không trung.
Sáng hôm sau, Tịch Nguyệt đã ngồi trong thư phòng Tạ Thừa tướng, với dáng vẻ dịu dàng như năm xưa. Nhưng bên trong là một linh hồn đã hóa đá.
Tạ thừa tướng nhìn nàng, có vẻ do dự: “Dạo này ta thấy nàng thay đổi nhiều…”
“Thay đổi tốt hay xấu?” nàng cười hỏi.
Tạ thừa tướng gật đầu: “Tốt. Nàng trầm tĩnh hơn, khéo léo hơn. Ta định sẽ đưa nàng tham dự tiệc ở phủ Thái phó vào tuần sau.”
Tịch Nguyệt mỉm cười: “Thiếp sẽ không phụ lòng phu quân.”
Hắn không biết, tiệc ở phủ Thái phó chính là nơi nàng sẽ gieo mầm diệt vong cho hắn. Bởi trong số những người dự yến… có một người từng bị Tạ thừa tướng hại tan cửa nát nhà và đang chờ cơ hội phản công.