Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 27

4:39 chiều – 29/07/2025

 “Cả hai chứng cứ đều đủ mạnh để mở lại hồ sơ vụ án. Vậy xin hỏi Thái y viện: ai là người giữ bản phương gốc năm đó?”

Quan Thái y viện tái mặt. Lật lại hồ sơ, ông ta chần chừ, rồi miễn cưỡng nói:

 “Khi ấy, người giữ là đương kim viện chính  Trác Hằng.”

Khán phòng rúng động.

Trác Hằng  người quyền lực nhất Thái y viện hiện tại, là người năm xưa đã thế chỗ Trình Viễn Thanh sau khi ông bị kết tội. Chính ông ta là người âm thầm thay đổi phương thuốc khiến thái tử bệnh nặng, rồi đổ vạ cho Viễn Thanh để thăng tiến.

Dương Thạch đập mạnh tay xuống án thư.

 “Trác Hằng, lập tức triệu hồi! Trong khi đó, ta tuyên bố: Tạm đình chỉ chức vụ của ông ta và cho phép mở lại đại thẩm!”

Chiều hôm ấy, một tin chấn động lan khắp kinh thành: vụ án Trình Viễn Thanh sẽ được xét xử lại sau mười tám năm.

Dân chúng đổ ra đường. Người già rơi lệ. Học trò y đạo ngồi quỳ bên điện Thái Y viện để thắp hương cho bậc tiền nhân từng bị vùi dập.

Trong căn phòng nhỏ của Phủ Dương Thạch, ông trao lại cho Quỳnh Nhi bản chỉ dụ:

 “Chỉ dụ này do chính tay ta thảo, đã được Hoàng thượng chấp thuận. Phiên thẩm cuối cùng sẽ diễn ra ba ngày nữa tại điện Dưỡng Tâm, trước mặt văn võ bá quan.”

Quỳnh Nhi cúi đầu thật sâu, nước mắt rơi xuống đôi tay đang run rẩy ôm lấy bản chỉ dụ.

Tối ấy, kinh thành sáng rực đèn hoa, nhưng với Quỳnh Nhi, ánh sáng duy nhất nàng nhìn thấy là ánh sáng từ công lý, từ sự sống dậy của một niềm tin tưởng mà nàng từng nghĩ đã vĩnh viễn tắt lịm theo cái chết của cha mình.

Bên bậu cửa, nàng ngồi bên Phan Chiêu, nhìn trời sao. Anh nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói:

 “Ba ngày nữa, sẽ không còn bóng tối.”

Nàng tựa vào vai anh, khẽ gật đầu.

 “Dù kết quả ra sao… thì con đường ta đi hôm nay đã đúng. Và cha có thể ngẩng mặt nơi chín suối.”

Ba ngày sau, điện Dưỡng Tâm phủ đầy cờ tiết trắng xám, biểu trưng cho sự nghiêm minh không thiên vị của đại thẩm triều đình. Trời cuối thu âm u, gió từ bờ sông Thiên Giang thổi về, như những lưỡi dao lạnh cắt vào da thịt, làm người người rùng mình, bất giác cúi đầu.

Trên bậc thềm đá dẫn vào điện, ba hàng binh lính áo giáp đen đứng im như tượng, thanh gươm giắt bên hông sáng loáng. Trong điện, hàng trăm ánh mắt từ các quan viên, học sĩ, danh y, và cả thân nhân của người từng có dính líu đến vụ án năm xưa đều dán chặt vào chiếc án thư chính giữa  nơi Tam Ty Hội Thẩm ngồi uy nghiêm.

Và giữa khung cảnh đó, Trình Quỳnh Nhi bước vào, dáng vẻ cương nghị như một nữ nhân không phải đi tìm lại danh dự của gia tộc, mà như đang dấn thân vào một cuộc chiến sinh tử cuối cùng.

Dương Thạch là người tuyên khai phiên thẩm.

 “Hôm nay, triều đình chính thức mở lại vụ án Trình Viễn Thanh theo thỉnh nguyện, căn cứ vào chứng cứ mới trình nộp. Phiên xử sẽ có mặt của người đương thời chịu trách nhiệm y dược: Trác Hằng  đương kim Thái y viện chính.”

Lập tức, lính hộ vệ dẫn Trác Hằng vào. Ông ta nay đã già, tóc muối tiêu, vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt liếc nhanh về phía Quỳnh Nhi đã để lộ một tia hoảng loạn. Người ta nói, kẻ thủ ác không sợ pháp luật bằng sự xuất hiện của người biết rõ sự thật.

Dương Thạch trầm giọng:

 “Ngươi, năm đó phụ trách lưu trữ phương dược. Hãy khai rõ: bản phương dùng cho Thái tử là do ai duyệt ký?”

Trác Hằng đáp, giọng bình thản:

 “Thần xác nhận đó là phương của Trình Viễn Thanh, khi ấy giữ chức Phó viện chính. Thần chỉ là người đóng dấu, không can dự.”

Quỳnh Nhi đứng dậy, tiến lên một bước.

 “Thưa các vị đại nhân, nếu Trác Hằng nói thật, vì sao trong bản phương dược gốc có xuất hiện dấu chấm son ẩn  vốn là cách cha thiếp để lại bí hiệu riêng? Và vì sao cùng một phương ấy, có hai bản khác nhau  một bản gốc ghi rõ ‘xuyên khung’, một bản trình lên lại đổi thành ‘mã tiền’?”

Nàng đưa ra bản so chiếu, đồng thời một mảnh giấy rách giấu trong cây trâm cha để lại, ghi chữ “thủ pháp Hằng” nét mờ.

Mặt Trác Hằng tái đi. Hắn gào lên:

 “Chữ ấy không chứng minh gì cả! Ta đâu có lý do hại y!”

Phan Chiêu đứng dậy, dằn mạnh một tờ thư xuống án thư.

 “Vậy còn đây? Đây là thư của Lâm Vĩnh, người chứng kiến Trác Hằng năm đó thường lén gặp thái giám quản dược trong cung. Trong thư còn ghi rõ: Trác Hằng từng được Vương phủ ban thưởng một tòa nhà sau vụ án kết thúc. Trùng hợp quá chăng?”

Dương Thạch đưa mắt ra lệnh:

 “Đọc thư ra.”

Giọng quan lại vang lên giữa điện:

 “…Vào đêm thứ ba sau khi Thái tử phát bệnh, ta thấy Trác Hằng mang hộp phương vào cung. Hắn rời đi khi trời gần sáng, mắt đầy vẻ lo sợ. Vài hôm sau, Trình đại nhân bị kết tội…”

Trác Hằng run rẩy:

 “Không! Không phải ta! Chỉ là… chỉ là ta bị ép…”

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00