Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 26

4:34 chiều – 29/07/2025

Một lúc sau, từ bên trong vọng ra tiếng ho già cỗi. Cánh cửa hé mở. Một ông lão tóc trắng như cước, mặt đầy nếp nhăn, bước ra. Ông vận áo vải màu tro, ánh mắt tuy mù một bên nhưng bên còn lại vẫn sắc sảo.

 “Các ngươi là ai?”  Ông cất giọng, khô khốc như vỏ cây.

 “Chúng con đến tìm Chưởng viện cũ của Thái y viện  Phùng Sâm đại nhân.”

 “Không còn Phùng Sâm nào cả. Người ấy đã chết mười tám năm trước rồi.”  Ông nói, toan đóng cửa.

Nhưng Quỳnh Nhi đã quỳ xuống, đưa cao bọc giấy.

 “Xin lão gia xem thứ này. Con là con gái của Trình Viễn Thanh. Con đến để cầu một lời chứng thực cuối cùng.”

Ông lão khựng lại.

Ngón tay ông run rẩy đưa ra cầm lấy bản chép. Mắt ông lướt qua từng hàng chữ, bỗng dừng lại nơi nét ký hiệu hình hoa văn đặc biệt ở cuối trang. Ánh mắt ông long lanh nước.

 “Là ta viết… dấu ấn này… chỉ có ta và Trình huynh mới biết. Ngươi… thật là con của Trình huynh?”

 “Vâng, là con.”  Quỳnh Nhi đáp, giọng nàng lạc đi vì xúc động  “Cha con chết trong oan khuất. Mẹ con âm thầm nuôi con lớn trong nghèo khó, không ngày nào không nhắc đến danh dự của người. Nay con đến đây, chỉ xin lão gia một lời, để có thể đưa lại ánh sáng cho sự thật.”

Ông già ngồi thụp xuống ghế đá, tay ôm mặt.

 “Năm ấy… ta bất lực. Biết Viễn Thanh không có tội. Nhưng ta không dám đứng ra. Vợ ta bị bắt giữ vì một vụ khác, ta phải im lặng để đổi lấy sự an toàn của bà…”

Ông lấy từ trong hốc đá ra một cuộn giấy lụa cũ kỹ, được bọc trong nhiều lớp vải dầu. Trên đó, là bản gốc phương thuốc với nét bút và dấu ấn chứng thực của chính ông  một bản đối chiếu hoàn chỉnh với bản Trình Viễn Thanh đã đưa lên vua.

 “Đây là chứng cứ cuối cùng.”  Ông nói  “Các ngươi hãy đưa thứ này lên Tam ty hội thẩm. Gặp Thái tể Dương Thạch  người từng là đồng môn của ta, hiện giữ chức Đại pháp quan. Ông ấy sẽ biết ta không bao giờ dối trá về y đạo.”

Trời đã ngả chiều khi hai người rời Nhạn Sơn. Trong tay Quỳnh Nhi giờ đây là tất cả những gì nàng cần để lật lại bản án oan nghiệt: bản chép tay, lời chứng thực của Thái y Lâm Vĩnh, và bản gốc mang dấu ấn Phùng Sâm.

Trên đỉnh núi, bóng hai người đổ dài dưới ánh tà dương như một bức tranh cổ xưa đang dần khép lại đoạn đường đớn đau. Nhưng lòng họ lại bừng sáng: ngày về kinh không còn xa, và chân lý đang dần được soi rọi.

Tối ấy, khi dừng chân ở một quán trọ bên triền núi, Quỳnh Nhi thắp một nén nhang hướng về phương Nam  nơi phần mộ cha nàng lặng lẽ giữa cánh đồng lau trắng.

 “Phụ thân, con sắp sửa đưa người về ánh sáng…”

Phía sau nàng, Phan Chiêu lặng lẽ đặt tay lên vai nàng. Anh không nói gì, chỉ lặng yên như một ngọn núi, vững chãi  sẵn sàng cùng nàng bước vào ván cờ cuối cùng với định mệnh.

Trời còn chưa sáng hẳn, kinh thành đã bừng dậy trong làn khói bếp sớm và tiếng vó ngựa dồn dập trên con đường lát đá xanh dẫn đến đại nội. Hôm nay, giữa mùa thu, buổi nghị luận bất thường của Tam Ty Hội Thẩm được triệu tập theo chỉ dụ khẩn của Thái tể Dương Thạch  một biến động hiếm thấy trong lịch sử triều đình xứ Đông Thành.

Trình Quỳnh Nhi mặc áo vải xanh sẫm, tóc búi cao, trên lưng đeo hộp gấm chứa tất cả chứng cứ nàng đã kỳ công thu thập. Bên cạnh nàng, Phan Chiêu khoác áo giáp nhẹ của hộ vệ hoàng cung, mặt trầm như đá núi. Ánh mắt hai người nhìn về phía chính điện như nhìn về số phận.

Sảnh Hội Thẩm Tam Ty gồm ba vị đại diện cho Thái Y Viện, Hàn Lâm Viện và Đại Pháp Ty  ba cơ quan tối cao về y dược, học thuật và luật pháp trong triều. Chính giữa là Dương Thạch, người từng là sư huynh của Phùng Sâm, là bậc hiền lương tiếng tăm suốt ba triều vua.

Lễ quan hô to:

 “Trình Quỳnh Nhi, ái nữ cố thái y Trình Viễn Thanh, dâng đơn thỉnh nguyện minh oan!”

Nàng tiến lên, ba lần dập đầu, rồi trình ra bản chép tay, y án cũ và lời chứng của Phùng Sâm cùng Lâm Vĩnh.

Hội đồng nghị sự bắt đầu.

Dương Thạch giở từng trang chứng cứ, ánh mắt sắc như kiếm. Một lát sau, ông gật đầu:

 “Bản đối chiếu giữa bản phương dược nộp lên và bản lưu trữ trong mật thư của Phùng Sâm hoàn toàn trùng khớp. Dấu ấn cá nhân chỉ có hai người biết, nay đã xuất hiện, đủ chứng minh tính xác thực.”

Quan Hàn Lâm Viện chen lời:

 “Nhưng năm xưa vụ án đã được Hoàng thượng phê chuẩn, bản án chung thân đã thi hành. Nay đào lại liệu có phải gây loạn triều cương?”

Lúc ấy, một giọng nói vang lên từ phía cuối điện  là Phan Chiêu, tay đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt như bốc lửa.

 “Loạn cương chính là sự thật bị chôn vùi. Nếu chỉ vì thể diện mà triều đình mặc kệ oan khuất, dân chúng sẽ còn bao nhiêu người dám tin vào pháp luật? Kẻ đổi dược phương là ai, chính vì không làm rõ mà oan hồn cha nàng phải chịu nhục bao năm!”

Dương Thạch đưa tay ngăn, rồi nhìn thẳng về phía các viên quan.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00