Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 15

4:07 chiều – 29/07/2025

Không ai giới thiệu. Hắn cũng chẳng ngẩng đầu lên.

Chỉ có một câu hỏi lặng lẽ vang lên:

 “Ai dám tìm Giản Mộ?”

Phan Chiêu bước lên, dâng phụ bản di chỉ, ánh mắt kiên định:

 “Ta đến để khơi lại hồ sơ ‘Tam Tàng Tập Thư’. Chúng ta cần ánh sáng để bóc trần tội ác.”

Giản Mộ dừng bút. Ngón tay hắn gầy, móng tay hơi dài như người sống lâu trong bóng tối. Hắn ngẩng đầu, để lộ đôi mắt như hai giếng nước sâu, không gợn nhưng lạnh đến rợn sống lưng:

 “Ta đã thề chôn vùi thứ này cùng mình. Vì những gì trong đó, từng khiến ba mươi sáu thư sinh bị xử trảm, năm mươi hai gia đình bị tru di tam tộc.”

 “Vì thế,”  Quỳnh Nhi lên tiếng, giọng nàng lạnh lùng  “chúng ta càng không được để nó nằm yên.”

Giản Mộ nhìn nàng. Ánh mắt hai người giao nhau như hai lưỡi kiếm chạm chéo.

 “Nha đầu, có biết cái giá cho sự thật là gì không?”

 “Nếu chúng ta không nói, sẽ có kẻ khác dùng sự im lặng ấy để chôn sống ngàn người.”

Hắn nhìn họ thật lâu, rồi đứng dậy, bước tới góc phòng, mở một khe nhỏ dưới sàn. Từ đó, hắn lấy ra một chiếc hộp gỗ đen khắc hình bạch hổ  ấn tín của Tả tướng triều cũ.

 “Đây là chìa khóa để mở ba cổng của ‘Tam Tàng Tập Thư’. Ba cổng nằm tại ba nơi: Thạch Dịch, Phủ Quân Cơ, và Thủy Lao Vạn Xuyên.”

 “Ngươi chỉ có một lần để lấy cả ba. Sau đó, mọi thứ sẽ tự hủy.”

 “Vì sao?”  Phan Chiêu hỏi.

Giản Mộ cười:

 “Vì sự thật không được lưu trữ. Nó phải được cất giữ bằng người sống.”

Rời khỏi Kinh Xuyên trong đêm, gió lạnh quất vào mặt, nhưng lòng ba người đều sáng rực. Triệu Vân Khê giục ngựa đi trước, trong tay nắm chặt bản đồ lộ trình cũ của Phủ Quân Cơ.

Quỳnh Nhi ngồi sau Phan Chiêu, khẽ dựa vào vai chàng. Nàng thì thầm:

 “Chiêu à… nếu sau này có một ngày ta không còn được đi cùng huynh nữa, huynh có nhớ đến khoảnh khắc hôm nay không?”

Chàng siết chặt tay cương ngựa, giọng trầm:

 “Nếu có ngày đó, thì khoảnh khắc hôm nay… ta sẽ giữ trong tim như lần đầu gặp gió ở Làng Sương Trúc.”

Xa xa, mây đen kéo về phương bắc. Trận chiến giành lại công lý, chính nghĩa và ánh sáng đang đến gần hơn bao giờ hết.

Thạch Dịch  một vùng núi đá trơ trụi phía nam xứ Thanh, nơi quanh năm mây giăng thấp sát mặt đất, đá tai mèo chồng chất như mồ hoang không tên. Tương truyền, Thạch Dịch từng là nơi luyện binh của Hắc Ảnh Quân  đội mật vệ đặc biệt dưới thời Tả tướng tiền triều, sau bị tru di vì tội “dám biết quá nhiều”.

Nơi ấy cũng chính là nơi canh giữ mật môn đầu tiên của Tam Tàng Tập Thư  được gọi là “Cửa Máu”.

Khi Quỳnh Nhi đặt chân đến Thạch Dịch, trời vừa đổ mưa bụi. Từng hạt nước nhỏ li ti bám lấy vạt áo nàng, lạnh đến tận da thịt. Phan Chiêu đi trước, tay cầm ấn bạch hổ, mắt quét qua từng dấu vết mờ trên vách đá.

Triệu Vân Khê đã tạm rời họ để dò đường về Phủ Quân Cơ. Giờ đây, chỉ còn hai người bước vào nơi từng là vùng đất tử hình.

Một khe đá sâu, hai bên vách dựng đứng như miệng một con quái thú cổ xưa. Phan Chiêu dừng lại, đưa tay vạch lớp rêu phủ kín. Bên dưới là một ký hiệu cổ: hình tam giác ngược lồng trong một vòng tròn  Ấn Huyết Thệ.

Chàng quay sang Quỳnh Nhi:

 “Phải có máu mới mở được cửa.”

 “Máu ai?”

Chàng không trả lời, mà rút một con dao ngắn từ tay áo. Không do dự, chàng cắt vào lòng bàn tay, để máu nhỏ xuống ký hiệu. Đá rung nhẹ.

Nhưng cánh cửa vẫn im lặng.

Bỗng một giọng già nua nhưng rõ như sấm từ trong khe đá vang lên:

 “Chỉ máu kẻ phản bội mới được quyền mở cửa này. Phan Chiêu… ngươi có dám thừa nhận mình là phản đồ không?”

Không khí như đặc quánh lại.

Phan Chiêu siết chặt tay, máu nhỏ càng lúc càng nhiều. Chàng lặng thinh, rồi quỳ xuống trước cửa đá:

 “Nếu trung là chết vì một đế triều mục nát, ta nguyện làm phản đồ suốt đời.”

Ầm!

Cánh cửa đá rung mạnh. Một dòng máu đỏ tươi chảy từ khe nứt trong vách đá xuống nền, hòa lẫn máu của chàng. Cánh cửa đá tự động hé mở, để lộ một bậc thang xoắn ốc chìm sâu xuống lòng đất, tối đen như địa ngục.

Họ bước xuống từng bậc đá, ánh sáng dần nhạt. Không khí ẩm và lạnh lẽo như nơi từng giam giữ những linh hồn chết oan. Phía cuối hầm là một căn phòng đá, chính giữa là một cái bục bằng đồng xanh, trên có đặt một quyển sách bọc da thú, xung quanh khắc hàng loạt dấu ấn bị cào xé.

Phan Chiêu chạm vào sách.

Ngay lập tức, vách tường bừng sáng bằng một loại lân quang kỳ lạ. Từng dòng chữ cổ hiện ra:

 “Kẻ nào đọc những gì nơi đây, phải mang lời thề bảo vệ chân lý đến cùng, kể cả khi chính bản thân bị xé tan dưới dao phủ.”

Quỳnh Nhi tiến lại gần. Nàng không rút tay ra như kẻ sợ hãi, mà đặt bàn tay lên tay Phan Chiêu, giọng nhẹ như gió:

 “Ta thề.”

Mật bản mở ra.

Chỉ là vài trang. Nhưng bên trong ghi chép những cái tên từng đứng sau vụ ám sát vua Hiển Tông, một tội danh bị đổ lên đầu dân chúng vùng Duyên Đông hơn mười năm trước.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00