Và trong danh sách đó cái tên cuối cùng được viết bằng mực đỏ:
Triệu Vân Khê.
Phan Chiêu chết lặng.
Quỳnh Nhi không tin vào mắt mình.
Gió trong lòng núi rít lên như tiếng cười ma quái.
Ngay lúc đó, phía ngoài cửa hầm vang lên tiếng vó ngựa rầm rập. Có kẻ đang đến. Phan Chiêu nhanh chóng cuộn bản sách lại, nhét vào trong áo, nắm tay Quỳnh Nhi:
“Chúng ta phải rút.”
Họ chạy trong màn mưa mù mịt, lòng mỗi người rối như tơ. Lời thề “bảo vệ chân lý đến cùng” vừa được thốt ra, thì sự thật đầu tiên lại đánh vào chính người đồng hành thân thiết nhất.
Liệu đó là thật?
Hay chỉ là một cái bẫy để chia rẽ?
Trong lòng núi, ánh sáng trên tường dần tắt, nhưng những dòng chữ máu đỏ ấy… vẫn như còn thở.
Phủ Quân Cơ nơi đặt tổng bộ điều hành của hệ thống mật thám toàn triều. Giữa kinh kỳ Thiên Phúc, phủ này toạ lạc trong một tòa nhà gỗ lim ba tầng, tường cao tường kín, cửa khép suốt đêm ngày. Không một ai biết chính xác có bao nhiêu người làm việc trong đó, càng không ai dám hỏi.
Kẻ bước vào mà không có lệnh bài riêng, sẽ không bao giờ bước ra nguyên vẹn.
Triệu Vân Khê ngồi trầm mặc giữa thư phòng tầng hai của Phủ. Sau chuyến rời đi đột ngột khỏi Thạch Dịch, nàng không báo tin cho Quỳnh Nhi hay Phan Chiêu mà đi thẳng về đây. Tấm lệnh bài hình thanh kiếm ngắn trên cổ tay nàng vẫn còn vết máu khô máu từ vết thương chính nàng tự gây ra để qua cửa Tàn Lâu.
Trên bàn trước mặt, một tập hồ sơ đã ố vàng ghi chú:
“Vụ án năm Ất Dậu Vùng Duyên Đông Xóa bỏ làng Long Vân Ghi chú: nghi có liên quan đến mật lệnh của Tam Tàng.”
Nàng nhìn chằm chằm vào cái tên cuối cùng trong tập hồ sơ:
“Phan Tịnh Tả Thừa tướng tiền triều thân phụ Phan Chiêu.”
Một bàn tay xuất hiện từ sau lưng nàng, đặt một tách trà xuống bàn. Là Tào Dận, người đứng đầu Phủ Quân Cơ hiện tại, người từng dạy nàng từ năm mười ba tuổi cách “nghe một hơi thở để biết đó là bạn hay kẻ giết người.”
“Con vẫn giữ lòng tin vào Phan Chiêu?”
Triệu Vân Khê không đáp.
“Cũng như hắn vẫn giữ lòng tin rằng con vô can trong biến cố Long Vân.”
Giọng nàng lạnh băng:
“Phải. Vì ta không giết ai.”
Tào Dận cười nhẹ, không phản bác. Ông chỉ chỉ vào bức bình phong phía sau lưng nơi một hình nhân bằng rơm đang bị cắm hàng chục cây kim bạc:
“Giữa không giết và không ngăn cái chết, là một đường tơ mỏng. Một lời im lặng cũng là đồng lõa.”
Cùng lúc đó, tại ngã ba Dương Liễu, Quỳnh Nhi và Phan Chiêu đã hóa trang, đi xuyên đêm về kinh.
Trời đổ sương, mùi đất ẩm và hương cỏ dại bốc lên. Ánh lửa nhỏ le lói trong lều gỗ nơi hai người tạm nghỉ. Quỳnh Nhi đặt tay lên ngực áo Phan Chiêu nơi cất bản chép từ Thạch Dịch:
“Chàng tin vào thứ viết trong sách ấy sao?”
Phan Chiêu siết bàn tay:
“Ta từng muốn tin tất cả. Nhưng càng nhiều sự thật, lòng người càng không có chỗ đứng.”
“Nếu Vân Khê thực sự có tên trong đó thì sao? Nếu đó là thật?”
Chàng im lặng.
Lâu sau, chàng nói khẽ:
“Nếu nàng ấy là người phản bội, thì trái tim ta có lẽ đã sai từ mười năm trước. Nhưng nếu nàng ấy không phải… mà ta lại nghi ngờ, vậy thì chính ta mới là kẻ phản bội.”
Quỳnh Nhi nghe mà lòng se thắt.
Nàng không ghen.
Nhưng lần đầu tiên, nàng thấy bản thân nhỏ bé trước bóng hình một người con gái khác người đã từng cùng Phan Chiêu sống sót qua ranh giới sinh tử, người từng vì chàng mà từ chối mật lệnh hành quyết.
Người ấy có thể phản bội lý tưởng.
Nhưng chưa chắc đã từng phản bội tình cảm.
Phủ Quân Cơ.
Đêm khuya, một cánh cửa gỗ sau hậu thất khẽ mở. Bên trong không có ai, chỉ có một bức tường đá với hàng trăm mảnh giấy vụn được gắn lên, đen đặc như tổ ong. Mỗi mảnh là một phần của sự thật bị xé nát.
Triệu Vân Khê nhẹ nhàng bước vào.
Nàng quỳ xuống.
Rút từ áo ra một mảnh vải đỏ, nàng dán lên bức tường ấy nơi có ghi dòng chữ viết bằng máu:
“Kẻ phản đồ thật sự… mang họ Lâm.”
Mảnh vải đỏ ghi tên duy nhất:
Lâm Thiên Hạo Phụ chính đại thần đương triều.
Ánh đèn trong phòng chớp nháy.
Phía sau cánh cửa gỗ, một giọng nói trầm đục vang lên:
“Ngươi lại đang làm trái với mệnh lệnh của ta.”
Triệu Vân Khê không quay lại, chỉ cười:
“Ta là kẻ phản bội, phải không?”
Không có tiếng đáp.
Chỉ có tiếng cửa khép lại… rất khẽ.
Đêm ấy, kinh thành vẫn ngủ yên, nhưng trong những góc tối nhất, niềm tin và hoài nghi bắt đầu hoán đổi chỗ cho nhau.
Còn ai dám nói đâu là đúng, đâu là sai?