Tiếng bước chân. Một toán thị vệ đi tuần đột ngột rẽ vào lối hẹp gần đó. Quỳnh Nhi kéo tay Phan Chiêu, lao vào bóng tối phía sau tượng đá Phật tổ. Hơi thở họ kìm nén, mùi máu khô trên thư vẫn còn lan trong không khí.
Ngay lúc ấy, từ hành lang phía Đông, một tiếng nói quen thuộc vang lên, trầm thấp nhưng quyền uy:
“Cung cấm, nửa đêm có kẻ xâm nhập? Gọi hết đội Hổ Vệ đến đây.”
Cả hai chết lặng. Đó là giọng của Khang Quốc Công kẻ từng là cánh tay phải của tiên hoàng, nay là người đứng sau màn điều khiển cả triều đình.
Hắn đã đánh hơi được điều gì đó.
Phan Chiêu siết huyết thư trong tay, ánh mắt lạnh như gươm chém.
“Thời gian của chúng ta không còn nhiều.”
Họ rút lui trong đêm, theo một đường hầm nhỏ nối ra hồ sen Ngọc Dung. Khi mặt trời vừa le lói trên mái điện, họ đã rời khỏi thành Vạn Thọ.
Phía sau, trong gian thư phòng ẩm ướt, bóng một người lặng lẽ bước ra từ góc tối. Đó là một thái giám già, đã từng là thân cận của Tả tướng. Ông nhìn theo bóng họ, thở dài:
“Cuối cùng… người mang máu Thôi gia đã trở lại.”
Trà Sơn vùng núi mù sương quanh năm, phủ đầy trà cổ thụ, lối đi quanh co như mê lộ. Đây là nơi trước kia từng có một thảo am nhỏ tên gọi Tịch Huy Am, nơi tu hành của một đạo sĩ lập dị nhưng thông tỏ binh thư, danh là Ôn Tĩnh người từng là quân sư bóng tối của Tả tướng Thôi Khâm.
Phan Chiêu và Trình Quỳnh Nhi vượt ba ngày đường núi hiểm trở, băng qua khe đá, lội suối rêu trơn, mới tìm được thảo am nhỏ nằm nép sau những gốc trà cổ.
Cánh cửa am khép hờ. Trong sân, chỉ có tiếng suối róc rách và mùi trà ngát hương. Một ông lão gầy gò đang ngồi hong nắng, mái tóc bạc dài chấm vai, đôi mắt mờ đục như sương mù phủ kín.
Khi họ bước đến gần, ông chỉ khẽ nói:
“Người mang máu của Thôi gia… rốt cuộc cũng quay về.”
Phan Chiêu sững người. Chàng quỳ sụp xuống:
“Tiểu tử Phan Chiêu, tên thật là Thôi Dực, xin bái kiến Ôn tiên sinh.”
Ôn Tĩnh mở mắt, đôi con ngươi tưởng như mù lòa lại sáng lên một tia sắc bén. Ông khoát tay:
“Đừng quỳ vội. Máu trong ngươi có thể khiến cả giang sơn rung chuyển. Ta cần biết, ngươi đến tìm ta… để thắp lửa, hay để dập tro?”
Phan Chiêu rút trong áo ra huyết thư của Tả tướng, đặt lên chiếu cỏ trước mặt Ôn Tĩnh.
“Thưa tiên sinh, ta đến để tiếp lửa.”
Ôn Tĩnh cười nhẹ, không vui không buồn, như nước suối giữa núi:
“Tiếc rằng… đốm lửa này đã tắt từ lâu trong lòng người. Cái chết của Tả tướng không chỉ là sự im lặng của triều đình, mà là sự đồng lõa của cả thiên hạ. Ngươi có biết, vì sao bao năm nay, ta không rời khỏi Trà Sơn?”
Phan Chiêu ngẩng đầu.
“Vì tiên sinh muốn đợi đúng người.”
Ôn Tĩnh im lặng. Rồi ông cất tiếng, đều đặn:
“Ta đợi một ngày, có kẻ mang huyết thư tới đây. Nhưng không phải để báo thù. Mà để tìm cách kết thúc một trận chiến trước khi nó bắt đầu.”
Quỳnh Nhi từ nãy đứng sau lưng, khẽ hỏi:
“Nghĩa là sao?”
Ôn Tĩnh chậm rãi rót trà. Mùi hương lan tỏa giữa núi rừng. Ông nói:
“Khang Quốc Công đã tạo dựng Tập đoàn Kỳ Ưng một hệ thống mật vụ riêng, điều khiển cả quan văn lẫn võ tướng. Hắn không cần soán ngôi, vì hắn đã ngự trị từ sau tấm rèm rồi. Nhưng… hắn sợ duy nhất một điều: di ngôn của tiên hoàng, và… thế hệ kế thừa của Thôi gia.”
Phan Chiêu nắm chặt tay.
“Ta sẽ lật đổ hắn.”
“Không.” Ôn Tĩnh gằn giọng “Ngươi không thể. Một mình ngươi sẽ bị nghiền nát như cha ngươi năm xưa. Nếu ngươi muốn chống lại hắn… ngươi cần khơi dậy hào khí cuối cùng còn sót lại trong thiên hạ.”
Đêm hôm ấy, trong thảo am mờ ánh trăng, Ôn Tĩnh mở ra bản đồ mạng lưới mật liên của Tả tướng trước kia. Trên đó, tên những người từng được cứu mạng, từng chịu ơn, từng bị triều đình phản bội, từng là quan trung nghĩa tất cả đều biến mất, lưu lạc hoặc ẩn cư.
“Ngươi phải đi gọi lại họ. Không phải để làm phản, mà để khiến lẽ phải có tiếng nói cuối cùng.”
Ông đặt tay lên một chấm đỏ giữa bản đồ Phủ Khánh Uy nơi một vị tướng già từng chém 30 trận dưới trướng Thôi Khâm đang sống ẩn danh.
Phan Chiêu gật đầu. Quỳnh Nhi siết tay chàng.
“Chúng ta sẽ đi.”
Cuối cùng, khi trời hửng sáng, Ôn Tĩnh đưa cho họ một gói giấy bọc kín. Trong đó là một mảnh lụa vàng.
“Đây là phụ bản di chỉ của tiên hoàng, từng được giao cho Tả tướng, có ấn mộc thật. Nó có thể khiến cả triều đình run sợ… nếu đúng người cầm nó.”
Phan Chiêu đón lấy, nâng bằng cả hai tay. Đôi mắt chàng sáng rực trong ánh bình minh.