Chương 12: Ký Ức Tả Tướng
Đêm lạnh. Gió rít ngoài mái hiên, tuyết bay vương thành lốc mỏng. Trong gian bếp nhỏ, ánh lửa bập bùng hắt lên gương mặt Thôi đại phu, lặng lẽ, già nua mà uy nghiêm.
Trình Quỳnh Nhi ngồi đối diện ông, tay nàng vẫn đều đặn quấy nồi thuốc trên bếp lửa. Mùi thuốc cay hăng, nồng nàn, khiến không gian như đặc lại trong trầm ngâm.
Thôi đại phu bất chợt lên tiếng, như nói cho chính mình:
“Năm đó, Tả tướng Thôi Khâm là người quyền nghiêng thiên hạ, chỉ dưới một người, trên vạn người. Nhưng ông ta không ngờ… chính người mà ông tin tưởng nhất lại là kẻ đẩy ông vào vực sâu không đáy.”
Quỳnh Nhi ngẩng đầu, đôi mắt nàng ánh lên sự chú tâm.
“Khi ta còn là thị y trong phủ Tả tướng, từng tận mắt chứng kiến ông ấy dùng cả đời để giữ lấy thanh danh cho triều đình. Bao lần ông nhường chức, từ bỏ quyền lợi, gạt bỏ thân tình, chỉ mong giữ được một chữ ‘trung’. Nhưng rồi… cũng chính triều đình đó, ban cho ông cái tội ‘soán quyền’.”
Giọng ông trầm lặng, chậm rãi như khắc vào từng thớ gỗ quanh vách nhà.
“Ông bị biếm chức, tịch thu gia sản, ba người con trai đều bị đày đi xa. Duy chỉ có một người… không rõ tung tích. Có lời đồn, cậu ta trốn vào núi. Có lời lại bảo cậu sang Đông Thương tìm đường sống.”
Quỳnh Nhi khẽ nuốt nước bọt. Nàng cảm thấy một cơn ớn lạnh không đến từ gió, mà từ sự trùng khớp đến khó tin.
“Người đó… có phải là…” nàng khẽ hỏi.
Thôi đại phu không trả lời, chỉ chậm rãi nhấp một ngụm trà, ánh mắt ông dõi về nơi bóng tối phủ kín sau lưng Phan Chiêu, đang ngủ say trong căn phòng bên kia.
“Tên thật của hắn… có lẽ chẳng phải là Phan Chiêu.”
Ba ngày sau, khi Phan Chiêu đã đủ sức cưỡi ngựa trở lại, họ chia tay Thôi đại phu dưới tán thông rơi đầy sương tuyết.
Ông đưa cho Phan Chiêu một cuộn vải lụa nhỏ, bên trong là bản vẽ chi tiết đường hầm bí mật dưới Vân cung, dẫn thẳng vào trung tâm thành Vạn Thọ nơi đang giam giữ Tiêu Liên, người huynh trưởng mà Phan Chiêu tin là đã chết từ lâu.
“Kẻ ngươi cần đối đầu… không còn là một viên đại thần, mà là cả một triều đình đã mục ruỗng.” Ông dặn.
Phan Chiêu siết chặt cuộn lụa. Chàng không hỏi thêm điều gì. Đôi mắt đã nói hết.
Quỳnh Nhi đứng sau lưng chàng, tay nàng run nhẹ vì lạnh, nhưng ánh nhìn sáng như ngọn đèn treo đầu thuyền. Nàng biết, từ giờ trở đi, không còn đường lui nữa. Phía trước là thành trì, là kiếm bén, là máu và nước mắt. Nhưng nàng sẽ đi cùng chàng từng bước.
Họ phóng ngựa xuyên rừng Thạch Quang, tiến về phía Tây Nam nơi thành Vạn Thọ đang chuẩn bị lễ thiết triều mùa xuân, nơi mà người dân không hề hay biết, một trận cuồng phong sắp sửa nổi lên.
Gió đêm thành Vạn Thọ lạnh như kim châm. Trên từng mái ngói phủ rêu xanh, những cánh chim quạ bay vút qua, xé toạc màn sương mờ lặng lẽ.
Cửa thành khép kín sau khi tiếng trống canh ba vừa dứt. Không một ánh đèn lồng lay động. Nhưng dưới lớp đá rêu phong của bức tường phía Tây, nơi chồi dại mọc che khuất, một phiến đá lặng lẽ dịch chuyển.
Từ trong lòng đất, Phan Chiêu và Trình Quỳnh Nhi bò ra, người phủ đầy bụi, tay bám chặt nhau. Hơi thở dồn dập. Dưới sự dẫn dắt của bản đồ Thôi đại phu trao, họ đã vượt qua bảy chướng ngại trong đường hầm ngầm: từ dàn xiềng khóa ngược, đến mê trận nước độc.
“Chúng ta chỉ có đúng hai canh giờ trước khi thị vệ tuần tra vòng trong.” Phan Chiêu thì thầm.
Quỳnh Nhi gật đầu. Nàng nhanh chóng thay đổi y phục, hóa thân thành một cung nữ dáng nhỏ nhắn, khăn che nửa mặt, tay ôm thúng thảo dược. Còn Phan Chiêu, đã lột bỏ áo dạ hành, khoác vào bộ y bào bạc màu của một học sĩ vào thi mùa xuân bình thường đến mức chẳng ai đoái hoài.
Hai người men theo lối đá sau điện Ngọc Tường, nơi mà theo lời Thôi đại phu, từng là thư phòng bí mật của Tả tướng Thôi Khâm trước khi bị biếm chức. Nơi đó, vẫn còn một vật được giữ lại huyết thư của ông.
Trong căn phòng ẩn sau bức bình phong cũ nát, họ tìm thấy một hộp gỗ trầm. Bên trong là tấm lụa đỏ đã ố màu, nét chữ gấp gáp mà đầy khí tiết:
“Kẻ đứng sau vụ loạn Đông Sơn chính là Khang Quốc Công mượn tay giặc để diệt người trung, thâu tóm binh quyền. Nếu huyết thư này được mở ra, nghĩa là Thôi gia đã tuyệt lộ. Người kế tục hãy nhớ: máu của ta đổ xuống không phải để đòi lại quyền vị, mà để giữ lại một lằn ranh cuối cùng cho giang sơn này.”
Phan Chiêu run tay khi đọc đến đây. Một giọt nước từ mái dột rơi đúng vào tên cuối cùng: Thôi Khâm.
Chàng cúi đầu thật sâu. Đôi môi khô rát run rẩy:
“Phụ thân…”
Quỳnh Nhi đứng phía sau, cảm nhận được một nỗi đau không lời lan trong ngực. Nàng đặt tay lên vai chàng, thật khẽ:
“Huynh không cô độc đâu. Kẻ trung nghĩa luôn có đất đứng. Nhưng đất đó, phải giành lại.”