Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 9

8:20 chiều – 13/08/2025

Khi mọi thứ trở lại yên bình, không còn bất cứ tiếng động nào nữa cô mới hé mắt nhìn quanh, xung quanh là một mảng vắng lặng không một bóng người. Trong lòng Hải Linh thầm nhủ, có khi nào tất cả chỉ là ảo giác không. Vốn là một người nhát gan, cô chồm dậy, mặc kệ cơn đau nơi cổ chân, Hải Linh cố gắng chạy một mạch về nhà.

 

Sau ngày hôm đó, Hải Linh không dám về muộn nữa, cô xin nghỉ việc ở chỗ làm hiện tại, để đi tìm một công việc khác chỉ làm vào ban ngày. Mãi cô mới tìm được một công việc thu nhập thấp, nên cô phải nhận thêm những món hàng thủ công để làm vào buổi tối. Tất cả thu nhập cũng chỉ miễn cưỡng đủ để trang trải khó khăn của mấy mẹ con.

 

Thấy cuộc sống của mẹ con Hải Linh gặp khó khăn, có người khuyên cô cho thuê mấy căn phòng trống trong nhà, để có thêm thu nhập. Hải Linh nhìn căn nhà rộng lớn, cô thấy người đó nói có lý, nên cũng thử treo biển cho thuê phòng.

 

Vì đây là vùng biên giới, rất nhiều thương lái qua lại, hơn nữa cô cho thuê phòng với giá khá rẻ, nên rất nhanh đã có người tới thuê trọ. Đó là một người đàn ông trẻ, khoảng chừng 25, 26 tuổi. Anh ta qua Campuchia để du lịch, chân ướt chân ráo chưa biết phải đi như thế nào, thì gặp Hải Linh là người Việt, nên quyết định ở trọ nhà cô, rồi mới đi tiếp.

 

Đêm hôm ấy, khi hắn đang ngon giấc, một cơn gió lạnh lùa vào khiến hắn rùng mình tỉnh giấc, khi đôi mắt vừa mở ra, hai đồng tử của anh ta đã mở lớn, lộ rõ vẻ kinh hoàng, một đầu ghê rợn đang áp sát mặt anh ta. Đó là một khuôn mặt lúc nhúc toàn bọ, hai con ngươi lòi ra khỏi tròng mắt, máu đen từ đó nhiễu ra nhỏ đầy khuôn mặt. Sợ hãi người đàn ông hét lên một tiếng

 

– Có quỷ, cứu tôi với!”

 

Rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự.

 

Nghe thấy tiếng hét thất thanh của người đàn ông, mấy mẹ con Hải Linh vội vàng chạy ra xem, cửa đóng, Hải Linh gọi cửa, nhưng không thấy ai ra mở cửa, cô lo lắng chạy đi lấy chìa khoá dự phòng để mở cửa, lúc bước vào trong, thấy   hắn nằm im trên giường không động đậy, cô sợ hãi vội hô hoán mọi người đưa người đi cấp cứu.

 

Trong lúc đưa người đàn ông đi viện thì anh ta tỉnh lại, tâm trí vẫn còn hoảng loạn khi bị ma nhát, giờ lại bị một đám người lạ khiêng đi. Hoảng loạn, hắn hét lớn, chồm khỏi cái cáng, bỏ chạy thục  mạng. Thấy thế có người gọi lớn:

 

– Này anh gì ơi! Anh đang bệnh mà. Làm gì mà chạy như ma đuổi thế?

 

Nghe thấy tiếng gọi, người kia càng chạy nhanh hơn, ngã dúi ngã dụi mấy lần. Nhìn anh ta như vậy, ai cũng lắc đầu, tản ra mỗi người một hướng, ai về nhà nấy.

 

Chẳng biết anh ta chạy đi đâu, đến khi trời sáng rõ mới thấy anh ta trở lại lấy đồ đạc tiền bạc của mình. Nhìn cơ thể trầy xước rớm máu, Hải Linh mới cất tiếng hỏi:

 

– Hôm qua có chuyện gì vậy ạ? Tôi thấy anh hét lên, khi vào thấy anh đã bất tỉnh rồi. Tôi với mọi người đưa anh đi bệnh viện, thì anh tỉnh lại và bỏ chạy.

 

Người đàn ông toan nói cho Hải Linh biết chuyện gì xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn im lặng mà rời đi. Sau khi người đàn ông ấy đi khỏi, có khá nhiều người khác tới thuê trọ, nhưng đều phải bỏ chạy ngay trong đêm.

 

Dần dà, trong làng dấy lên một tin đồn rằng nhà cô có ma. Từ đó, chẳng có ai dám đến gần căn nhà của cô nữa, đặc biệt là ban đêm.

 

Có người thấy vậy khuyên Hải Linh đi coi gọi hồn Ram Sây để xem có chuyện gì xảy ra mà hắn lại đi quấy nhiễu mọi người. Nghe cũng có lý, Hải Linh đến nhà người thầy hôm trước bị chồng mình nhập, để nhờ thầy gọi hồn chồng mình lên. Nhưng làm thế nào, cũng không gọi được Ram Sây lên. Hải Linh thất vọng trở về nhà.

 

Vì không có khách thuê, cuộc sống của mấy mẹ con lại khó khăn như trước, Hải Linh làm ngày làm đêm mới chỉ đủ ăn. Sức khỏe của cô ngày một giảm sút.

 

Thương mẹ vất vả, Cô con gái lớn nói với Hải Linh:

 

– Mẹ ơi! Con có chuyện muốn nói với mẹ.

 

Đang ngồi thêu, nghe thấy con muốn nói chuyện với mình, Hải Linh ngừng lại, ngước lên nhìn con gái, khẽ cất tiếng hỏi:

 

 

– Con có chuyện gì muốn nói với mẹ.

 

Hải Linh dừng tay ngước lên nhìn con gái, ánh mắt hiền từ, giọng nói dịu dàng:

 

– Có chuyện gì thế? Mẹ nghe đây.

 

Cô bé rụt rè nói:

 

– Con muốn nghỉ làm, để phụ mẹ nuôi các em.

 

Nghe lời con gái nói nét mặt Hải Linh đành lại, giọng nghiêm khắc nói:

 

– Mẹ cấm con không được nghỉ học, từ giờ trở đi, không được nhắc lại chuyện này một lần nào nữa!

– Con… con… con…

 

Biết mẹ giận, cô bé muốn giải thích, nhưng Hải Linh đã cắt lời:

 

– Việc của con bây giờ là học, không phải là đi làm kiếm tiền. Muốn không khổ thì phải học. Không nói nhiều nữa, đi ngủ ngay cho mẹ.

 

Trước thái độ cương quyết của mẹ, cô bé chỉ dám nói tiếng “Vâng” rồi vội vã trở về phòng. Nhưng cô gái nhỏ ấy đã hạ quyết tâm bỏ học để đi làm phụ mẹ rồi.

 

***

 

 

 

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00