Mấy ngày sau,
Bóng chiều đã ngả về tây, Hải Linh mệt mỏi trở về nhà sau một ngày dài làm việc mệt nhọc, trước mắt cô là cảnh tượng nhà cửa bừa bộn, lạnh tanh, cơm nước chưa được dọn lên bàn như mọi lần, mấy đứa bé đang khóc ầm ỹ. Thấy con khóc, cô vội vàng chạy tới vỗ về hỏi nguyên do. Đám trẻ vừa khóc vừa nói mình đói. Trong lòng có chút giận dữ cô quát lớn:
– Bô Pha đâu rồi! Tại sao lại để các em đói như thế này?
Nhưng chẳng thấy cô bé trả lời. Một đứa vừa khóc vừa nói:
– Chị ấy đi học từ sáng tới giờ chưa về.
Hải Linh bàng hoàng khi nghe con gái nói vậy. Cô nắm lấy vai con gái hỏi lại:
– Con nói cái gì? Bô Pha đâu?
Con bé thấy mẹ như vậy lấy làm sợ hãi oà khóc nức nở, giọng nói nghẹn ngào:
– Con không biết, từ sáng tới giờ chị ấy chưa về nhà.
Lúc này cô mới tá hỏa, vội lấy điện thoại ra để gọi điện cho cô giáo, thì nó đã rơi mất từ lúc nào rồi.
Cô vội vã chạy xe đến nhà cô giáo để hỏi thăm. Do nhà cô giáo của con gái gần, nên chẳng mất bao nhiêu thời gian, cô đã đến nhà của cô giáo chủ nhiệm. Xe vừa dừng lại trước cửa nhà, Hải Linh đã cất tiếng gọi:
– Chị Ang Bok! Chị Ang Bok ơi! Chị có nhà không đấy?
Nghe có người gọi mình, Ang Bok từ trong nhà nói vọng ra:
– Ai đấy?
Vừa hỏi cô vừa từ trong nhà chạy ra. Nghe cô ta hỏi, Hải Linh cũng trả lời:
– Tôi là Hải Linh, phụ huynh của Bô Pha.
Ang Bok vừa nói vừa đưa tay ra mở cổng, cô ta có chút hỏi:
– Chào chị, chị vào nhà chơi.
Hải Linh xua tay nói:
– Thôi không cần đâu. Em qua hỏi chị một chút rồi đi luôn ạ.
– Chuyện gì thế ạ? Chị cứ hỏi đi.
– Con bé Bô Pha nhà em hôm nay có đi học không ạ?
Ang Bok lắc đầu trả lời:
– Bô Pha làm thủ tục nghỉ học rồi mà. Chị không biết chuyện này sao?
Hải Linh tròn mắt ngạc nhiên.
– Con bé nghỉ học! Sao chẳng ai báo gì với em vậy?
Ang Bok từ tốn nói:
– Hôm trước, Bô Pha đưa một người lớn tuổi đến trường, em ấy nói là bố mẹ bận, nên nhờ ông nội đến làm thủ tục nghỉ học giúp. Tôi thấy tiếc vì còn có một năm nữa là tốt nghiệp rồi, hơn nữa em ấy lại là học sinh xuất sắc nhất lớp. Nên đã khuyên gia đình cho em ấy tiếp tục học nốt, nhưng ông ấy vẫn một mực làm thủ tục cho em ấyngghỉ học.
Bấy giờ Hải Linh mới vỡ lẽ, con gái mình đã tự ý bỏ học để đi làm . Trong lòng có chút tức giận, cô chào giáo viên để ra về. Vừa đi cô vừa tự nhủ, khi gặp Bô Pha cô sẽ cho con một trận nhừ tử. Nhưng biết tìm con gái ở đâu bây giờ? Đi tất cả các con đường để tìm hình bóng của con gái mình.
Nhưng tới 12 giờ đêm, vẫn không thấy bóng dáng của cô bé. Nghĩ bụng có lẽ giờ này Bô Pha đã về rồi, cô quay xe trở về nhà nhưng về tới nơi mới nhận ra con gái mình đã mất tích. Hoảng loạn Hải Linh chạy lại rút chiếc điện thoại đang sạc, gọi điện báo cảnh sát.
Nhiều ngày tìm kiếm nhưng vẫn không thấy tung tích của cô bé. Chuyện này chưa qua, chuyện khác đã tới, trong lúc Hải Linh đang lo lắng đi khắp nơi tìm con gái, thì ở nhà lại xảy ra chuyện cô con gái thứ hai của Hải Linh tên là Ry vừa tròn 13 tuổi, nhân lúc bà cụ hàng xóm người được Hải Linh nhờ chăm sóc bọn trẻ ngủ gật, Ry đưa đám em trốn ra ngoài sông mò cua bắt ốc.
Nước sông mát mẻ, trong đến độ có thể nhìn thấy tận đáy. Nhờ thế mà chúng có thể bắt được những con ốc béo múp míp, những con cua mập mạp. Chỉ đi một lúc, mà đứa nào đứa nấy đã bắt được một giỏ nặng trĩu. Đang định trở về, chợt cậu em trai 10 tuổi reo lên:
– Chị Ry! Chị Po! Con cá to chưa kìa!
Mấy chị em nhìn theo hướng em trai chỉ, quả thật ở nơi đó có một con cá chuối rất to đang nằm im không động đậy. Hai cô bé cũng trầm trồ vì con cá ấy. bỗng nhiên kéo tay Ry.
– Chị ơi! Em muốn ăn cá!
Nhìn ánh mắt mong chờ của cậu em trai, cô bé không thể cưỡng lại bèn nói:
– Để chị bắt về nấu cho em ăn nhé.
Cậu bé khẽ gật đầu, vậy là Ry rón rén tới gần, kỳ lạ làm sao con cá vẫn nằm im không hề động đậy. Nhưng khi cô bé nhào tới bắt, con cá khẽ quẫy người tránh cú vồ ấy, điều lạ là nó không như những con cá khác bị như thế sẽ bơi mất dạng, mà chỉ lờ lững bơi ở gần bờ. Thấy con cá không bơi đi xa, Ry lại lao ra chộp lấy con cá. Lại hụt, con cá vẫn khéo léo tránh cú vồ ấy. Nó chỉ nhích xa hơn một chút một tựa như đang trêu ngươi cô bé.
Tức mình Ry quát lớn:
– Chúng mày mau xuống giúp chị bắt con cá lại.
Nghe chị nói thế, cả đám nhảy xuống quây con cá lại. Nhưng làm thế nào con cá vẫn khéo léo trốn thoát. Đám trẻ không biết rằng, mình đang dần dần đi xa bờ. Chúng cũng không biết rằng chị em của chúng đang lần lượt bị cái gì đó kéo xuống dưới nước không một tiếng động.