Ban đầu ai cũng sợ, cuống quýt mang đồ ăn ra cho hắn. Nhưng sau đó nghĩ kỹ lại, mới thấy không thể theo ý con quỷ này được, sau nhiều lần bàn bạc, bọn họ không cho con quỷ ăn nữa, để nó nhịn đói một ngày dài, mặc kệ tiếng gào thét đòi ăn. Đoán chừng thời gian đã đủ, mọi người bày ra trước mặt hắn một mâm thức ăn thơm phức. Nhìn thấy mâm đồ ăn ấy, hắn như kẻ mất trí giãy dụa hòng thoát ra, dãi dớt từ miệng nhểu ra tong tong.
– Thả tao ra! Chúng mày thả tao ra!
Lúc này Hải Linh tiến tới khoanh tay nhìn thẳng vào mặt hắn nói:
– Muốn ăn sao?
Hắn gật đầu như giã tỏi:
– Muốn, muốn, muốn.
– Vậy mau trả xác chồng tao đây!
Hắn lắc đầu giọng gấp gáp:
– Không, không, không, tao không trả đâu, khó khăn lắm mới kiếm được cái xác này, tao không thả đâu. Chúng mày có làm gì cũng vô ích.
– Mày không trả, tao thỉnh thầy đến xử lý mày.
Nghe cô nói, hắn cười lớn, giọng đầy chế nhạo:
– Nếu mời được thì chúng mày đã không để tao như này. Mày nghĩ mày dọa được ai hả?
Biết không thể dọa được hắn, cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn ra ngoài cửa, ở nơi đó có hai bóng người đang lén lút nhìn vào trong. Lúc này con bé út Khan Minh từ đâu chạy vào, nhìn thấy đồ ăn, con bè reo lên:
– Ngon quá! Đúng lúc con đang đói!
Nói rồi con bé sà vào mâm cầm lấy cái đùi gà nha ngấu nghiến, đúng là trẻ nhỏ vô tri. Nhưng chính điều ấy lại khiến con quỷ đói trong cơ thể Khan Say bị kích thích, nó vừa vùng vẫy vừa gào lớn:
– Không được lấy đồ ăn của tao! Không được lấy đồ ăn của tao. Tao giết chết cha mày bây giờ.
Cô bé Khan Minh nghe thấy bố quát như thế giật mình quay lại, nhìn thấy gương mặt dữ tợn của bố, tưởng mình sắp bị bố đánh con bé oà khóc nức nở. Chạy về phía mẹ. Lúc này Khan Ra và Khan Pi bước vào, Khan Pi nói lớn:
– Đói quá! Ăn thôi!
Nói rồi hai người ngồi xuống ăn uống rất tự nhiên, không để ý đến tiếng gào thét của hắn.
– Nó là của tao, chúng mày không được ăn!
Mặc dù không biết hai người làm gì, thầy hai anh em làm thế, Hải Linh cũng giả vờ hùa theo. Được một lúc, hai anh em họ cầm đồ ăn đến, đưa qua đưa lại trước mặt hắn, đưa sát mũi hắn rồi nhanh chóng giật ra đưa vào miệng mình nhai ngấu nghiến. Hành động ấy khiến dãi dớt dãi tanh tưởi từ miệng hắn nhểu ra. Lúc này hắn đã không chịu được nữa lên tiếng năn nỉ:
– Làm ơn cho tôi một miếng đi mà! Tôi đói lắm rồi! Làm ơn đi!
Khan Ra vừa nhai thịt gà vừa nói:
– Đói lắm rồi à?
Con quỷ nuốt nước bọt gật đầu lia lịa:
– Muốn, muốn, muốn.
– Vậy thì ăn đi!
Hải Linh thấy anh ta làm vậy, vội đưa tay ngăn cản,
– Đừng!
Khan Ra không nói gì, chỉ hất nhẹ tay của cô ra, cầm miếng thịt gà bỏ vào miệng hắn, bị đói lâu ngày, hắn nhai ngấu nghiến, nuốt vội nuốt vàng như sợ ai cướp mất. Khi đã ăn hết miếng thịt, hắn lạ lên tiếng xin Khan Ra miếng thịt:
– Anh bạn, cho xin một miếng nữa đi!
Khan Ra cười nhạt hỏi:
– Muốn ăn hả?
Hắn gật đầu lia lịa. Nhưng Khan Ra thay đổi nét mặt, giọng nói đanh lại:
– Muốn ăn thì nói cho tao biết mày là ai, làm sao nhập được vào cái xác này?
Bị hỏi đến chuyện này, hắn lắc đầu từ chối:
– Hỏi cái khác đi, cái này không nói được.
– Không nói thì thôi vậy.
Nói rồi Khan Ra quay đi tiếp tục ăn như không có chuyện gì xảy ra. Nhìn đám người ăn uống vui vẻ, hắn nuốt nước miếng ừng ực, nhìn đám đồ ăn đang vơi dần, không chịu được nữa, vội vàng lên tiếng:
– Đừng ăn nữa, Tôi nói, tôi nói.
Nhận được lời nói ấy tất cả đều mỉm cười ngừng ăn, quay sang chờ đợi câu trả lời của hắn. Biết không thể giấu giếm được nữa, hắn bắt đầu kể:
– Tôi vốn là một người vô gia cứ, hôm ấy có một đám cưới phát đồ ăn và rượu cho chúng tôi. Do lâu rồi mới được uống rượu, uống nhiều quá, nôn mửa hết những thứ trong ruột ra, rồi lăn ra ngủ, đến nửa đêm khát nước quá bèn ra sông uống nước, rồi bị ma da lôi xuống nước dìm chết. Thay nó trở thành quỷ nước, vì không chịu giúp những con quỷ khác hại người, nên bị bọn thuỷ quỷ hành hạ không cho ăn uống gì. Khi thấy cái xác này, tôi ngoi lên để kéo hồn anh ta xuống nước, trói lại rồi tranh thủ lúc mọi người phân tâm vì đám ma da giữ tàu mà nhập vào cái xác. Vì đây là một người đã chết, nên tôi không phải nghiệp báo nào cả.
Nghe thấy thế Hải Linh tóm lấy cổ áo hắn rồi hỏi:
– Thế chồng tao đâu? Mày dấu hồn chồng tao ở đâu?
– Tôi trói hắn vào cái xác của tôi ở dưới đáy sông. Giờ chỉ xin mọi người đưa xác tôi lên bờ, tìm một nơi an táng đàng hoàng để tôi có thể yên tâm đi đầu thai.
Khan Ra nói:
– Được, ta đồng ý. Ta sẽ đưa xác cưa người lên.
Quả nhiên đúng như lời hứa, anh ta lập một đàn tràng bên bờ sông nơi mà con quỷ bị chết, cúng kiếng từ sáng đến chiều, cái xác ấy mới chịu nổi lên.