Nghe thấy kẻ lợi dụng lòng tin để trục lợi, hắn vội vã đi theo người vừa tới, bỏ cả việc chọn bánh cho con gái của mình. Vừa đi, hắn vừa hỏi tình hình. Khi nắm rõ sự tình, hắn khẽ cau mày hạ quyết tâm cho tên lừa đảo rũ tù.
Lấy xong lệnh bắt giữ, tới nới cũng là lúc người dân đem đồ đến cho tên lừa đảo. Thấy vậy hắn quát lớn:
– Chúng mày làm gì ở đây? Tao đã nghiêm cấm hoạt động mê tín dị đoan rồi cơ mà. Muốn rũ tù cả lũ hả? Chúng mày cút ngay cho tao!
Thấy hắn tới, mọi người sợ hãi len lén lủi mất, chẳng ai dại mà dây vào. Mọi người đi hết, hắn mới tiến vào trong căn miếu, trước mắt hắn là một gương mặt non choẹt, chắc cậu nhóc ấy chừng 15, 16 tuổi. Nhìn quanh không có ai, hắn ước đoán chừng đây chính là kẻ lừa đảo. Hắn có chút mủn lòng, hắng giọng nói với cậu bé:
– Này nhóc! Về nhà đi! Còn trẻ đừng bắt chước người ta làm chuyện trái pháp luật.
Lúc này đứa trẻ mới quay sang nhìn từ đầu đến chân hắn nói:
– Anh đang nghĩ tôi lừa đảo sao?
– Không đúng sao? Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch không lừa đảo thì làm được cái gì chứ?
Đứa trẻ nhếch môi cười,
– Nhà anh nghĩ ta là kẻ lừa đảo, muốn ngăn cản ta cứu người sao?
– Biết rồi còn hỏi? Nếu không muốn ngồi tù thì mau rời khỏi nơi đây!
Cậu thanh niên ấy đứng dậy chắp tay sau lưng tiến lại gần hắn, vừa đi cậu ta vừa nói:
– Tên Khan Sây, vợ là Phan Hai Linh (Phan Hải Linh do người nước ngoài không đọc được tiếng Việt) bố là Khan Rum, làm nghề thầy cúng, mẹ là Bô Pha ở nhà phụ chồng làm lễ. Ông nội là Khan Đom là thầy Lỗ Ban nổi tiếng khắp vùng. Nhưng bản thân lại không tin vào chuyện ma quỷ. Quyết tâm theo nghiệp cảnh sát để bài trừ tệ nạn xã hội…
Nghe thấy cậu thanh niên nói về chuyện của mình, hắn có chút ngạc nhiên. Nhưng nghĩ lại, muốn biết chỉ cần dò hỏi sẽ nắm rõ tất cả. Hắn mỉa mai:
– Tìm hiểu kỹ đấy! Nhưng lừa đảo đứa nào chẳng tìm hiểu kỹ hoàn cảnh của nạn nhân, rồi đánh vào tâm lý của họ để moi tiền.
Cậu bé không quan tâm nói tiếp những gì đang dở dang:
– Anh sẽ gặp đại nạn trong năm ngày tới, có thể sẽ mất mạng. Kéo theo con cái cũng bị liên lụy mà mất mạng theo.
– Thằng chó này, dám trù úm tao hả. Tao đánh chết mẹ mày
Bị người khác rủa cả gia đình mình sắp chết, hắn tức giận, vừa chửi vừa lao vào đánh cậu bé. Nhưng rõ ràng cậu ta không né tránh, nhưng hắn làm cách nào, cũng không thể đánh vào người cậu bé.
Điên tiết, hắn ra lệnh cho người đi cùng:
– Rinh! Bắt nó về đồn, giam lại để điều tra.
Rinh đáp lời:
– Vâng.
Cậu bé nhìn hắn giọng nói nghiêm túc:
– Rồi ngươi sẽ hối hận.
Đoạn cậu bé, cùng viên cảnh sát tên Rinh rời đi. Hắn đi quanh ngôi miếu một vòng, không thấy gì kỳ lạ, mới quay lưng trở về nhà. Nhưng giây phút quay đi ấy, đã có một luồng khói đen bám vào vai hắn mà đi theo.
Đêm hôm ấy, hắn về nhà rất muộn, rõ ràng hắn không uống một giọt rượu nào, nhưng mà hắn cảm nhận được cơ thể mình chuếnh choáng bước đi lảo đảo như kẻ say, gắng gượng mãi mới về được tới nhà. Đưa tay vào túi, để lấy chìa khóa để mở cổng, thình lình hắn ngã vật ra đất bất tỉnh. Cơ thể của đập vào cánh cửa đánh “Rầm” một cái rất lớn.
Tiếng động ấy, khiến mọi người trong nhà hốt hoảng chạy ra xem có chuyện gì. Thì thấy hắn nằm sõng soài ở đó, không ai bảo ai vội vã khiêng hắn vào trong nhà.
Đêm ấy hắn sốt cao, co giật cơ thể co quắp cứng đơ. Sợ quá, mọi người bàn nhau đưa hắn đi viện. Vì đây là biên giới, bệnh viện thuộc đất nước Campuchia thì xa, mọi người chỉ còn cách đi đò sang bệnh viện Việt Nam gần đó để nhờ cứu giúp.
Biết là đưa người đi cấp cứu, các chú bộ đội biên phòng cũng giúp đỡ nhiệt tình. Nhưng khi đến bệnh viện, hắn đã tắc thở từ lúc nào rồi. Bác sĩ vội vã đưa vào trong phòng cấp cứu, nhưng khi trở ra, họ lắc đầu,
– Chúng tôi đã cố hết sức rồi, mong gia đình bớt đau buồn.
Nghe xong những lời ấy vợ hắn ngã xuống đất bất tỉnh, bác sĩ phải đưa đi cấp cứu, mãi mới tỉnh lại, lúc này mọi người mới bàn nhau đưa xác hắn để về làm đám tang.
Vì là đưa người chết sang sông, nên chẳng ai muốn nhận vì sợ xui xẻo. Thấy thương tình, một lần nữa các chú biên phòng lại đưa gia đình hắn qua sông.
Con thuyền nhanh chóng đến giữa sông, thì bất thình lình con thuyền không tài nào đi được nữa. Động cơ cứ thế chạy tại chỗ, biết thuỷ thần không cho phép sang sông, Khan Ra em trai của hắn bốc một nắm muối, ném xuống dòng sông, rồi đặt tay xuống dòng nước, đọc một tràng chú ngữ bằng tiếng Campuchia.
Đọc xong chú ngữ cũng là lúc con thuyền bắt đầu đi lại bình thường. Thuyền cập bến, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Nói lời cảm ơn các đồng chí biên phòng, mọi người cùng nhau đưa xác hắn về nhà.