Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

8:09 chiều – 13/08/2025

Hôm nay là ngày 26/1/2025 tức là ngày 27 tháng chạp năm Giáp Thìn. Chỉ còn hai ngày nữa là Tết rồi, tôi đang vi vu trên đường thì xe bị hỏng, tấp vào một quán sửa xe ven đường để người ta kiểm tra giúp. Bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, một tin nhắn message hiện lên trên màn hình.

 

“Bạn là tác giả à”

 

Tôi bèn nhắn tin trả lời:

 

“Đúng rồi ạ. Mình là tác giả viết truyện.”

 

“Bạn ơi! Sao bạn không lấy ý tưởng từ những vụ án ở nước ngoài, hoặc những câu chuyện thật ấy.”

 

“Dạ truyện của mình là chuyện có thật ạ. Chỉ là nhiều cái động chạm đến người quen và hàng xóm, nên mình biến tấu đi để người quen của họ không nhận ra.”

 

“Vậy à, vậy bạn có muốn thêm tư liệu viết truyện không? Tôi hay đi đám tang trong rừng rậm, gặp rất nhiều chuyện kỳ lạ, tôi muốn kể cho bạn nghe.

 

Nhưng người bắt được vàng, tôi vội vàng nhắn lại:

 

“Vậy thì còn gì bằng ạ, bạn gửi cho mình xin với.”

 

“Mình kể cho bạn, bạn giúp mình giấu tên được không ạ?”

 

“Dạ bạn yên tâm, mình sẽ không để tên của bạn đâu ạ”

 

Người ấy gửi cho tôi tin nhắn kể về chuyện mà mình đã trải qua.

 

“Tôi tên Minh, gia đình cũng thuộc dạng khá giả nhất nhì trong vùng. Bố tôi là người gốc Khmer, làm việc và sinh sống ở gần biên giới Việt – Cam. Còn mẹ tôi là người là người Việt , nhà có bảy anh chị em, và tôi là con út trong gia đình. Ông nội tôi vốn là thầy lỗ ban, Thật ra thì không chỉ ông nội tôi làm thầy, mà họ hàng bên nội cũng rất nhiều người làm thầy. Còn bố tôi…”

 

Dưới đây tôi xin kể lại câu chuyện theo trí tưởng tượng của mình. Nhưng tôi sẽ giữ lại tất cả các ý chính liên quan đến câu chuyện mà bạn ấy kể.

 

Tôi xin phép chuyển tất cả cuộc nói chuyện thành tiếng Việt cho mọi người dễ hiểu.

 

 

 

***

 

 

Bốp… bốp… bịch… bịch…

 

Một người đàn ông mặc cảnh phục Campuchia, gương mặt đỏ bừng, lộ rõ vẻ giận dữ, hắn ta đang thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người phụ nữ và bảy đứa trẻ con, không chỉ đánh đập, hắn còn luôn mồm chửi bới:

 

– Mẹ chúng mày chứ, một lũ ăn hại vô ơn ăn bám. Bố mày làm nuôi chúng mày, mà động cái gì cũng ngửa tay xin tiền bố mày.

 

Vừa chửi hắn vừa cầm chai rượu tu ừng ực. Đoạn lại dùng roi gân bò quất tới tấp vào người thân của hắn.

 

Dường như đã quá quen với trận đòn như thế này, người phụ nữ chỉ biết cắn răng chịu đựng, lấy thân mình cố gắng che chở cho đàn con.

 

Còn đám trẻ cũng chỉ biết khóc thét lên và oằn mình đau đớn khi cây roi quất vào da thịt mình.

 

Trước cảnh bạo hành ấy, chẳng ai dám can thiệp, bởi hắn là người giàu nhất cái làng này, không những thế hắn lại còn là cảnh sát trưởng, cho dù hắn nổi danh là người chính trực, liêm khiết, nhưng là kẻ có quyền thế, nên chẳng ai dại gì mà dây vào chuyện của hắn.

 

Hơn nữa ai cũng biết tỏng cái tình này của hắn, chỉ khi nào uống say, mới làm thế với vợ con, chứ bình thường hắn là một người mẫu mực, cực kỳ thương yêu và cưng chiều vợ con.

 

Nghe đâu, hắn là người Khmer, nhưng vợ hắn lại là người Việt. Thế mà chẳng hiểu tại sao hắn lại có thể trở thành sĩ quan ở cái đất Campuchia này. Có lẽ hắn phải là người có thực lực mới được đặc cách như thế. Mà có khi hắn có ô dù, nên mới leo lên được cái chức công an trưởng này.

 

Nhưng mấy ai biết rằng năm đó, hắn vì cãi nhau với bố mà dẫn vợ đang bụng mang dạ chửa bỏ xừ sang nơi khác sinh sống. Nói là bỏ xứ cho oai, chứ thật ra, nơi đang ở và quê của hắn chỉ cách nhau có một con lạch nhỏ, muốn sang thì phải đi đò vì ở đây chưa có cầu.

 

Còn lý do hắn cãi nhau với bố là vì hắn không muốn theo nghiệp của ông cha trở thành thầy Lỗ ban, cũng như những thứ liên quan tới tâm linh, bởi hắn không tin vào chuyện ma quỷ.

 

Mọi thứ xảy ra hắn đều lý giải bằng khoa học. Vì vậy hắn coi chuyện tâm linh là mê tín dị đoan và muốn bài trừ nó. Đây cũng chính là lý do hắn quyết tâm theo vào ngành an ninh.

 

Sau nhiều năm phần đầu, và nhiều lần bóc trần mánh khóe lừa đảo của bọn thầy đồng, cô bói giả, cuối cùng hắn cũng được đề bạt lên làm trưởng công an huyện.

 

Mọi chuyện đến với hắn quá dễ dàng, đến độ hắn đã quên đi rằng trong người hắn cũng có dòng máu của thầy pháp. Người ta nói đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.

 

***

 

Hôm ấy là sinh nhật con gái út của hắn tròn 8 tuổi, đang cắm cúi chọn bánh sinh nhật cho con, thì có nốt tiếng gọi gấp gáp:

 

– Anh Khan Sây! Anh Khan Sây!

 

Hắn quay lại nhìn, một người mặc cảnh phục đang chạy tới,

 

(cảnh phục này của nước Campuchia nha mọi người)

 

Anh ta vừa thở gấp vừa nói:

 

– Anh Khan Sây ! Có người hành nghề lừa đảo ở bản Tà Keo. Tôi vừa được anh Seng ở bản đó báo cho biết.

 

Nghe thấy nói có vụ lừa đảo, hắn sốt sắng hỏi:

 

– Nó lừa người dân cái gì thế?

– Nó giả thần giả quỷ, kêu gọi người dân góp tiền để nó giải quyết ma quỷ ở đó. Có vẻ là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp.

– Mau đi theo tôi về đồn lấy lệnh bắt giữ!

 

 

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00