Chương 22: Biến cố dưới mưa và… gã đẹp trai không mời mà đến
Tôi chưa từng nghĩ rằng, có một ngày, mình sẽ chết chìm trong cơn mưa giữa thủ đô. Mà không phải kiểu chết chìm lãng mạn trong phim điện ảnh đâu nhé. Là kiểu nước ngập tới mắt cá, ô quên mang, xe đạp điện hết pin, và đứng co ro dưới mái hiên tiệm bánh mì kẹp chả nơi mà mùi pate đang khiến dạ dày tôi biểu tình dữ dội.
Tôi nhìn đồng hồ. 6 giờ 30 tối.
Giờ tan tầm. Giờ bụng đói. Giờ đèn xe máy thi nhau nháy vào mắt.
Tôi co ro ôm cái balo. “Đúng là chẳng thể cưỡng cầu nổi lòng người và vận may. Mưa cũng chẳng có duyên mà báo trước.”
Và rồi, vận rủi nhân đôi.
“Ầm!” Một chiếc xe SH màu trắng phóng qua, tạt trúng vũng nước, ban tặng cho tôi một màn tắm mưa đúng nghĩa.
Chiếc váy linen mới mua trên Shopee nay được thử thách khả năng chịu nước. Và tôi, người vốn chỉ muốn tìm một người yêu, nay lại ngập ngụa trong cơn tức giận và nước mưa.
Tôi chưa kịp chửi thề trong đầu, thì một giọng nói vang lên sau lưng:
“Ủa, cô ơi! Cô ổn không vậy?”
Tôi quay lại.
Anh ta mặc áo sơ mi đen, quần jeans gọn gàng, tay cầm dù. Dưới ánh đèn đường, mặt anh ta sáng trưng như thể cả tổ ánh sáng phim Hàn Quốc đang chiếu vào anh.
Tôi nhìn anh ta. Rồi nhìn lại cái váy ướt nhẹp của mình.
Rồi nhìn anh ta lần nữa.
“Tôi trông có ổn không?”
“Ừm… nhìn cũng giống như đang cosplay cá rô phi bơi ngược dòng, nhưng vẫn xinh.” Anh ta nháy mắt.
Tôi há hốc miệng.
Cosplay cá rô phi là cái thể loại gì vậy?
Chưa kịp bật chế độ “cà khịa” thì anh ta đã chìa cái ô ra, giọng nhẹ tênh:
“Tôi đưa cô ra trạm xe buýt nhé. Ướt kiểu này dễ bị cảm lắm đấy.”
Tôi nhìn chiếc ô. Nhìn anh. Rồi lại nhìn trời. Vẫn mưa như trút.
Lòng tôi giằng co dữ dội. Truyền thống dạy không nên tin người lạ. Mẹ tôi dạy không nên nhận ô từ trai đẹp. Nhưng mưa thì đang tát vào mặt tôi rằng: “Mày mà không đi, mày viêm xoang thật đó con!”
Tôi thở dài:
“Thôi được. Nhưng anh không được đi quá gần, tôi có thể phòng thân bằng cái balo.”
Anh ta cười khẩy, lùi lại nửa bước, như thể tuân lệnh một nữ vương đầu tôm.
Hai chúng tôi lặng lẽ đi trong mưa. Ô thì bé, người thì to. Mỗi lần anh ta nghiêng ô che cho tôi, là một bên vai anh lại ướt sũng.
Tôi liếc anh ta, vừa ngại ngùng vừa… kỳ kỳ. Cảm giác như vừa rơi trúng phim ngôn tình rẻ tiền. Nhưng mà thôi kệ, rẻ tiền còn hơn ế muôn đời.
“Cô làm nghề gì vậy?” Anh ta hỏi, giọng rủ rỉ như nhạc nền trong quán cà phê acoustic.
“Marketing. Còn anh?”
“Làm IT. Dân code. Tên tôi là Khoa.”
Tôi ngạc nhiên.
IT mà… lịch sự, cao ráo, nói chuyện có duyên thế này hả? Ai mà nghĩ dân code lại không chỉ gõ bàn phím mà còn biết gõ vào tim người khác?
Tôi ngượng ngùng:
“Tôi tên Trân. Ờm… Trân Châu.”
Anh ta cười phá lên:
“Trân Châu Trà Sữa?”
“Không! Là Trân như ‘trân trọng’, và Châu như… ‘châu chấu’.”
“Ồ, vậy là cô là sinh vật quý hiếm, vừa đáng trân trọng, vừa nhảy tưng tưng?”
Tôi dừng lại, liếc sang:
“Anh có bị bệnh không?”
“Không. Tôi chỉ đang cố cưa cô thôi.”
Rầm!
Sấm đánh ngang trời. Còn tôi thì tim đánh ngang ngực.
Anh ta vừa nói cái gì?
Cưa?
Lúc này trạm xe buýt đã hiện ra. Tôi bối rối đứng nép sát mép hiên. Không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta. Nhưng cũng không bước lên xe khi chiếc xe số 12 dừng lại.
Khoa đứng cạnh tôi, im lặng một chút. Rồi giọng anh dịu lại:
“Nếu hôm nay không phải định mệnh, thì chắc gì tôi được gặp cô lần nữa. Cho tôi một cơ hội, được không?”
Tôi liếc anh.
Trái tim vốn chưa từng hẹn hò chính thức lần nào giờ như con cún thấy chủ, chỉ biết lăng xăng nhảy nhót.
Tôi bật cười:
“Anh có Facebook không?”
“Tôi có cả Zalo, Instagram, và… nhà có mẹ rồi, chỉ thiếu người yêu thôi.”
Trời ơi, cái gã này… sao lại nói mấy câu tào lao mà khiến người ta muốn ngất vậy chứ!
Tôi giơ điện thoại ra:
“Đưa đây. Add đi. Nếu anh không có bạn gái trong 3 ngày tới, tôi sẽ… chấp nhận làm bạn cà phê.”
Khoa cười. Nụ cười đó có gì đó rất ấm kiểu ấm mà dù có đứng dưới mưa thì cũng không thấy lạnh.
Trước khi tôi bước lên xe buýt, anh ta nói với theo:
“Trân Châu này… Cảm ơn vì đã đứng dưới mưa.”
Tôi quay lại. Mắt tôi và mắt anh giao nhau qua làn mưa lấp lánh đèn xe.
Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi nhận ra… có lẽ, người phát người yêu, hôm nay đang làm nhiệm vụ ngoài trời.