Chương 21: Hóa ra tôi… phát rồi?!
Tôi nghĩ mình đang bị ảo giác.
Không, tôi chắc chắn là mình đang bị ảo giác.
Chứ không thì làm sao giải thích nổi chuyện một người như hắn cái người có cái mặt như được AI tổng hợp từ “soái ca toàn cầu”, giọng nói thì đúng chuẩn phiên bản tiếng Việt của Siri nhưng được nâng cấp để tán tỉnh, và đôi mắt long lanh như thể từng học qua khóa “cách nhìn khiến tim người ta lộn tùng phèo” lại đang ngồi ăn bún đậu mắm tôm với tôi trong quán nhỏ đầu hẻm.
Thậm chí còn đang hỏi một câu ngu ngốc đến mức tôi muốn đập đầu vào mẹt bún.
“Em thấy anh chấm mắm tôm có duyên không?”
Tôi ngước lên, trừng mắt, chỉ vào cái chén mắm đang trào bọt tím lịm của hắn: “Duyên cái đầu anh! Chén mắm của người ta mà anh bỏ tận ba thìa ớt bằm vô là hết duyên rồi!”
Hắn cười, cười kiểu “tôibiếtmìnhrấtđángthươngmàcũngđángyêu”, rồi… ừa một cái rất chân thành, như thể vừa tiếp thu một đạo lý sống.
Tôi chưa từng gặp ai như hắn.
Chẳng phải vì hắn đẹp trai, cũng chẳng vì hắn biết cách chọc cười. Mà vì hắn làm tôi bối rối theo cách lạ lùng như thể từ khi hắn xuất hiện, cuộc sống tôi cứ bị đảo tung lên, rồi rơi xuống đất một cách… nhẹ nhàng và có kiểm soát.
Nghe kì không?
Ừ, nhưng yêu vào thì kì cái gì chẳng tin.
Chúng tôi quen nhau chính xác là nhờ một status.
Status không hề deep, cũng chẳng thả thính gián tiếp kiểu: “Em không cần vũ trụ mang anh đến, chỉ cần anh đừng đi lạc về phía người khác…”
Mà là một dòng chữ ngu ngơ, chân thật đến mức ngốc nghếch, tôi post lên lúc đang thất nghiệp, thất tình và thất niên:
“Người ơi, có phát người yêu không?”
Rồi hắn vào comment:
“Phát đây. Phát một lần, dùng cả đời, không bảo hành, không đổi trả, em nhận không?”
Tôi nhìn cái comment ấy, cười như một đứa ngốc, rồi reply kiểu “chơi cho vui”:
“Có cho dùng thử 7 ngày không?”
Hắn bảo:
“Không cần dùng thử. Em xài một lần là nghiện luôn.”
Nghiện thật.
Không hiểu sao mà sau hôm đó, chúng tôi bắt đầu chat, rồi hẹn cà phê, rồi đi dạo phố, rồi ăn bún đậu như hôm nay. Tất cả chỉ trong vòng… hai tuần.
Mẹ tôi gọi đó là “tình yêu tốc độ”. Bạn thân tôi gọi là “coi chừng lừa đảo công nghệ cao”.
Còn tôi gọi là: “Ờ, chắc tôi bị ngốc thật rồi.”
Sau bún đậu, hắn dắt tôi đi bộ qua hồ con Rùa.
Trời Sài Gòn đang chập choạng hoàng hôn, nắng loang nhè nhẹ trên mặt nước. Hắn đi bên tôi, tay lồng tay, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn rồi hỏi mấy câu vô nghĩa:
“Em thích uống trà sữa trân châu trắng hay đen?”
“Tối em hay ngủ bên trái hay bên phải giường?”
“Nếu mai trời mưa, em có cho anh qua nhà trú không?”
Tôi trả lời đại khái cho có. Nhưng tim thì cứ đập bậy bạ.
Tôi tự nhủ: “Cẩn thận! Có thể hắn là playboy. Có thể đây là chiêu trò. Có thể hắn tán em chỉ để… luyện kỹ năng giao tiếp.”
Rồi hắn đột nhiên ngừng bước, nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
“Anh không giỏi nói lời hay ho. Cũng không phải kiểu người biết viết cap deep hay tặng quà lãng mạn. Nhưng mà… nếu em cần một người cùng ăn cơm mỗi ngày, nghe em than mệt, nhắc em uống nước, và nắm tay em khi trời chuyển mùa…”
Tôi chưa kịp nói gì, hắn nói tiếp, nhẹ như gió mơn man:
“Thì anh đây. Người mà em hỏi ‘có phát người yêu không’, chính là anh.”
…
Tôi đứng đơ mất ba giây.
Thật sự… tôi đã phát rồi.
Phát hiện tim mình lệch nhịp.
Phát hiện rằng cái thế giới đầy người như rừng này, cuối cùng cũng có một người bước đến không vội vàng, không phô trương mà chỉ lặng lẽ chìa tay ra như thể luôn chờ sẵn ở đó.
Một người mà tôi không ngờ, lại có thể khiến mình tin thêm một lần nữa.
Tối hôm đó, tôi post lại status cũ, nhưng thêm dòng caption mới:
“Người ơi, cảm ơn vì đã phát anh đến với em. Dù không bảo hành, không đổi trả em vẫn nhận.”
Comment đầu tiên là của hắn:
“Không cần bảo hành, vì anh sẽ tự chăm mình tốt để không bị em trả.”
…
Và thế là tôi phát rồi.
Phát điên.
Phát nghiện.
Phát hiện mình muốn giữ người này cả đời.
Nếu bạn muốn, mình sẽ viết tiếp chương 9 (2000 chữ) với nội dung tiếp diễn theo hướng tình cảm phát triển sâu hơn nhưng vẫn giữ phong cách ngôn tìnhhài hước. Bạn muốn chương sau xoay quanh điều gì? Ví dụ: ra mắt gia đình, đi du lịch cùng nhau, bất ngờ ghen tuông, hay một thử thách làm lung lay niềm tin?