Chương 7: Lời Nguyền Được Khơi Dậy
Ngôi đền cổ trên đỉnh núi bỗng trở nên lạnh lẽo hơn khi tất cả thành viên gia tộc họ Vũ tụ họp. Ánh nắng vàng nhạt của buổi chiều tà dường như bị những bức tường đá xám xịt nuốt chửng, và không gian u ám này càng làm cho nỗi sợ hãi về lời nguyền cổ xưa dâng cao trong lòng mỗi người.
Ông Vũ Thanh Sơn đứng giữa trung tâm ngôi đền, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người một, dường như đang dò xét từng suy nghĩ ẩn giấu trong lòng họ. “Viên ngọc đã biến mất, và đây không phải là một sự tình cờ,” ông nói, giọng trầm đục vang lên giữa không gian tĩnh lặng. “Ai đó trong số các con đã biết được bí mật của viên ngọc và đã lấy nó đi.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ông, nhưng không ai dám cất lời. Vũ Hùng, Vũ Lan, Vũ Thu và Vũ Hải đều đứng lặng lẽ, cố gắng giữ bình tĩnh trước ánh nhìn nghiêm khắc của cha mình. Không khí ngột ngạt, căng thẳng đến mức chỉ cần một lời nói không đúng chỗ cũng có thể châm ngòi cho những tranh cãi nảy lửa.
Vũ Hùng là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. “Cha, chúng con đến đây và phát hiện ra rằng viên ngọc đã biến mất. Nhưng không có dấu vết nào của kẻ nào khác. Có thể viên ngọc đã được chuyển đi từ trước khi chúng ta đến.”
Lan gật đầu đồng tình, nhưng giọng cô chứa đựng sự nghi hoặc. “Hoặc có thể ai đó trong số chúng ta đã đến đây trước và lấy viên ngọc đi. Bất kỳ ai trong gia tộc đều có động cơ để sở hữu nó.”
Ánh mắt ông Sơn vẫn không rời khỏi các con mình. “Các con đã cùng nhau tìm kiếm, và bây giờ các con nghi ngờ lẫn nhau. Đó là điều mà ta đã lo sợ nhất.”
Vũ Thu tiến lên một bước, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Cha, chúng con không nghi ngờ lẫn nhau một cách vô căn cứ. Lời nguyền của viên ngọc không phải là chuyện đùa. Nếu ai đó không tuân thủ các nguyên tắc, chúng ta có thể hủy diệt cả gia tộc.”
Ông Sơn hít một hơi dài. “Đúng vậy. Lời nguyền của viên ngọc huyết mã não đã tồn tại từ thế hệ này sang thế hệ khác. Nhưng không phải ai cũng biết rằng viên ngọc này không chỉ mang lại quyền lực, mà còn là một chiếc chìa khóa mở ra một quá khứ đen tối của gia tộc.”
Sự căng thẳng trong không gian càng lúc càng nặng nề. Hải nhìn quanh, ánh mắt anh dừng lại ở một bức tường cổ bên cạnh bệ đá. Những ký hiệu cổ xưa được khắc lên đó bắt đầu thu hút sự chú ý của anh. “Cha,” anh nói, chỉ vào bức tường. “Những ký hiệu này… con nghĩ đây không chỉ là những trang trí thông thường. Nó giống như một bản hướng dẫn.”
Mọi người đổ dồn sự chú ý vào những dòng chữ khắc trên tường. Lan bước đến gần hơn, đọc kỹ từng ký hiệu. “Chúng ta đã bỏ qua điều quan trọng nhất. Những ký tự này không chỉ là một bí mật về viên ngọc mà còn là lời chỉ dẫn về cách giải phóng lời nguyền. Chúng ta cần phải hiểu chúng trước khi quá muộn.”
Ông Sơn nhíu mày, rồi gật đầu chậm rãi. “Các con nói đúng. Đây chính là lý do mà tổ tiên chúng ta đã đặt những bài kiểm tra và thử thách. Viên ngọc huyết mã não không chỉ là một bảo vật; nó còn là chìa khóa để phong ấn lời nguyền hoặc giải phóng sức mạnh của nó.”
“Nhưng nếu chúng ta không tìm thấy viên ngọc trước khi ai đó lạm dụng nó, điều gì sẽ xảy ra?” Thu hỏi, ánh mắt lo âu.
Ông Sơn hít một hơi sâu, đôi mắt ông ánh lên sự nghiêm trọng. “Nếu viên ngọc rơi vào tay kẻ xấu, lời nguyền sẽ thức tỉnh, và khi đó, tất cả chúng ta đều sẽ phải trả giá.”
Ngay khi ông Sơn vừa dứt lời, một cơn gió mạnh từ đâu ập đến, thổi tung bụi và làm rung chuyển cả ngôi đền. Mọi người hốt hoảng nhìn quanh, và rồi từ đằng sau bệ đá, một bóng người xuất hiện đó là một ông lão mặc áo choàng đen, khuôn mặt hốc hác với ánh mắt sắc lạnh. Ông ta chính là người đã âm thầm theo dõi họ bấy lâu nay.
“Ta là người trông coi lời nguyền này,” ông lão cất tiếng, giọng nói khàn khàn như vọng về từ địa ngục. “Viên ngọc huyết mã não đã bị lấy đi, và giờ đây, lời nguyền đã bắt đầu khơi dậy.”
Hải bước lên đối mặt với ông lão, đôi mắt ánh lên sự tức giận. “Ông là ai? Ông có liên quan gì đến gia tộc họ Vũ?”
Ông lão nhếch môi cười. “Ta không phải là kẻ thù của các ngươi, nhưng lời nguyền này đã tồn tại từ lâu hơn cả lịch sử gia tộc. Ta chỉ là người canh giữ, người bảo vệ bí mật mà các ngươi đã cố tình quên lãng. Bây giờ, sự lựa chọn của các ngươi sẽ quyết định số phận của gia tộc.”
Lan nhìn thẳng vào ông lão, dường như không tin tưởng vào những lời nói đó. “Ông nói viên ngọc đã bị lấy đi, nhưng ai đã lấy nó? Và liệu chúng ta có thể ngăn chặn lời nguyền trước khi quá muộn?”
Ông lão gật đầu, ánh mắt sắc lạnh như xuyên qua từng thành viên trong gia tộc. “Các ngươi vẫn còn thời gian, nhưng không nhiều. Viên ngọc có thể bị sử dụng để phong ấn lời nguyền một lần nữa, nhưng nếu không, tai họa sẽ ập xuống và không ai trong các ngươi có thể thoát khỏi.”
Không ai trong căn phòng dám thở mạnh. Sự im lặng kéo dài, chỉ có tiếng gió rít qua những khe hở của ngôi đền cổ.
Vũ Hùng, dù vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng anh đang dậy sóng. “Ông nói đúng,” anh nghĩ thầm. “Lời nguyền này là thật, và nếu chúng ta không tìm thấy viên ngọc, mọi thứ sẽ kết thúc ở đây.”
Hải, Lan và Thu đều hiểu rằng họ không còn thời gian để tranh giành hay nghi kỵ lẫn nhau nữa. Họ cần phải hợp sức để tìm lại viên ngọc trước khi kẻ nắm giữ nó kịp sử dụng sức mạnh ma quái của nó.
“Chúng ta phải tìm viên ngọc,” ông Sơn ra lệnh, ánh mắt kiên định. “Bằng mọi giá.”
Cuộc đua đã chuyển từ tranh giành quyền lực sang cuộc chiến sinh tồn. Mỗi người trong gia tộc đều biết rằng số phận của họ, của cả gia tộc, đều phụ thuộc vào việc ai sẽ tìm được viên ngọc trước.
Trong bóng tối của ngôi đền cổ, bóng dáng của ông lão áo choàng đen dần mờ đi như một bóng ma, chỉ còn lại những lời cảnh báo khắc sâu trong tâm trí của từng người.