Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Mã Não Huyết Rồng Chương 8: Màn Đêm Đen Tối

Chương 8: Màn Đêm Đen Tối

9:30 chiều – 23/07/2025

Cuộc đua giành lấy viên ngọc huyết mã não đã chính thức bắt đầu, nhưng giờ đây, không chỉ là vì quyền lực hay tiền bạc, mà là để cứu lấy mạng sống của cả gia tộc. Những lời nói lạnh lẽo của ông lão áo choàng đen vẫn còn vang vọng trong tâm trí mọi người khi họ rời khỏi ngôi đền cổ trên đỉnh núi. Từng thành viên gia tộc, dù đầy mâu thuẫn và nghi ngờ lẫn nhau, giờ đây phải đoàn kết để chống lại sức mạnh hủy diệt mà viên ngọc mang lại.

Vũ Hải, luôn là người kiên quyết và hành động nhanh chóng, đã nắm lấy tay Vũ Lan và ra dấu cho cô rời khỏi ngôi đền trước. “Chúng ta không còn thời gian đâu. Nếu không nhanh chóng tìm ra viên ngọc trước khi kẻ khác sử dụng nó, mọi thứ sẽ kết thúc.” Hải nói, đôi mắt anh đầy lo lắng nhưng cũng sắc bén như lưỡi dao.

Lan gật đầu đồng tình, nhưng trong lòng cô không khỏi băn khoăn. “Anh Hải, liệu chúng ta có thể tin tưởng vào những gì ông lão kia nói không? Có thể đó chỉ là một cái bẫy khác.”

“Chúng ta không có lựa chọn khác,” Hải đáp lại, giọng đầy chắc chắn. “Nếu đó là thật, và chúng ta bỏ qua, thì cái giá phải trả sẽ là cả gia tộc. Lời nguyền này đã tồn tại qua nhiều thế hệ. Chúng ta không thể mạo hiểm.”

Vũ Thu, đứng gần đó, chăm chú lắng nghe, trong lòng ngập tràn những nghi ngại. Từ đầu đến giờ, cô luôn cảm thấy lời nguyền chỉ là một câu chuyện được thêu dệt nhằm giữ quyền lực trong tay một số người. Nhưng giờ đây, trước những điều kỳ lạ xảy ra liên tiếp, cô bắt đầu nghi ngờ bản thân.

Cùng lúc đó, Vũ Hùng và ông Vũ Thanh Sơn đi chậm rãi xuống núi. Hùng không giấu được vẻ trầm tư khi cố gắng ghép nối những mảnh ghép của sự thật mà anh và các anh em đã phát hiện ra. “Cha,” anh nói, giọng khẽ khàng nhưng đầy quyết tâm, “có lẽ chúng ta cần phải đối diện với quá khứ của gia tộc, với những điều mà bấy lâu nay chúng ta cố tình phớt lờ.”

Ông Sơn quay đầu nhìn con trai, đôi mắt già nua nhưng vẫn sắc lạnh. “Ta biết. Lời nguyền này đã khiến bao thế hệ trong gia tộc ta khốn đốn. Nhưng không ai dám đối diện với nó một cách thẳng thắn. Viên ngọc huyết mã não là chìa khóa cho mọi thứ, nhưng không ai biết liệu nó mang lại cứu rỗi hay là diệt vong.”

Hai cha con tiếp tục đi xuống núi, trong lòng mỗi người đều nặng trĩu những suy nghĩ về tương lai của gia tộc họ Vũ.

Khi cả nhóm trở về biệt thự, màn đêm đã buông xuống. Bầu trời đen kịt, không một ánh sao, như báo hiệu điều chẳng lành sắp xảy đến. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu trong biệt thự chỉ càng làm cho bóng tối xung quanh thêm phần rùng rợn.

Vũ Thu, đứng bên cửa sổ lớn nhìn ra ngoài vườn, cảm thấy lòng mình nặng nề hơn bao giờ hết. “Liệu có khi nào chúng ta đã đi quá xa trong cuộc đua này?” Cô thầm nghĩ. “Tất cả mọi người đều bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt này. Liệu có còn con đường nào để thoát ra?”

Đột nhiên, từ xa, có tiếng động lạ phát ra từ khu rừng phía sau biệt thự. Đôi mắt Thu nheo lại khi cô nhận ra bóng dáng một người đang lén lút di chuyển trong bóng tối. Cô bước nhanh ra khỏi phòng và tìm đến Hải, người lúc này đang chuẩn bị vũ khí cho chuyến đi tìm viên ngọc.

“Hải, có ai đó đang ở ngoài kia,” cô nói, giọng lo lắng. “Chúng ta cần phải đi kiểm tra ngay.”

Hải gật đầu, không chút chần chừ. Anh vội vã rút dao găm, cùng Thu lao ra ngoài khu vườn tối đen như mực. Gió lạnh thổi rít qua từng khe lá, tạo nên những âm thanh như lời thì thầm ma quái. Cả hai người tiến sâu vào khu rừng, nơi ánh sáng từ biệt thự không còn chiếu tới.

Càng tiến vào sâu, tiếng động càng trở nên rõ ràng hơn. Hải ra hiệu cho Thu dừng lại, và cả hai đứng im lặng một lúc để lắng nghe. Trong không gian yên tĩnh ấy, họ nghe thấy những tiếng bước chân rất khẽ. Có ai đó đang di chuyển rất nhanh qua rừng.

“Chúng ta cần phải đuổi theo,” Hải nói nhỏ. Thu gật đầu và cả hai bắt đầu chạy theo tiếng động. Dường như người kia biết rằng họ đang bị theo dõi, nên bước chân càng lúc càng vội vã hơn. Hải và Thu đuổi theo cho đến khi cả hai bước vào một khoảng đất trống giữa rừng.

Ở đó, họ nhìn thấy một bóng người đang đứng trước một tảng đá lớn, tay cầm một vật gì đó lấp lánh dưới ánh trăng mờ nhạt. Hải nhanh chóng nhận ra đó là viên ngọc huyết mã não.

“Dừng lại!” Hải hét lớn, nhưng người kia không hề phản ứng. Trong tích tắc, bóng người bí ẩn đó quay lại, lộ rõ khuôn mặt bị che kín bởi chiếc mặt nạ kỳ lạ. Người đó giơ cao viên ngọc, như muốn kích hoạt một sức mạnh nào đó.

Hải và Thu không kịp phản ứng, chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ khi ánh sáng từ viên ngọc bùng lên. Một luồng sáng đỏ rực rỡ bao trùm cả khoảng đất trống, như thể viên ngọc đang hồi sinh một sức mạnh cổ xưa. Đất dưới chân rung chuyển, và không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, nặng nề như có thứ gì đó vô hình đang tràn vào không gian.

Bóng người đó cất lên một tiếng cười quái dị, tiếng cười vang vọng khắp khu rừng, đầy đe dọa và tà ác. “Lời nguyền đã được giải phóng!” giọng người đó vang lên lạnh lùng, rồi biến mất vào bóng tối, để lại Hải và Thu giữa khoảng đất trống, đứng chôn chân trong sự kinh hãi.

“Chúng ta đến muộn rồi…” Hải thốt lên, đôi mắt đầy sự bất lực khi nhìn viên ngọc vẫn phát sáng trên tảng đá.

Lời nguyền đã chính thức khởi đầu. Mọi thứ giờ đây đang nằm ngoài tầm kiểm soát của họ.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00