Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 8

9:22 chiều – 23/07/2025

Anh nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng và an ủi. “Không phải mất đi, mà là chúng ta đã cho các con một đôi cánh. Khi chúng bay cao, chúng ta cũng phải học cách chấp nhận rằng điều đó là tốt cho chúng.”

Cô khẽ mỉm cười, biết rằng anh nói đúng. Tình yêu không phải là sự níu giữ, mà là sự thấu hiểu và chấp nhận những thay đổi của cuộc sống. Và cô tin rằng, dù Linh hay Hưng có đi xa thế nào, tình yêu và sự gắn kết của gia đình này sẽ luôn mãi bền chặt.

Sau khi Linh rời xa để theo đuổi ước mơ nơi phương trời mới, cuộc sống của vợ chồng anh và Hưng quay về nhịp sống bình thường. Hưng đang ở giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời học sinh  kỳ thi đại học. Dù không nói ra, nhưng cả anh và cô đều nhận thấy Hưng có chút căng thẳng trước ngưỡng cửa tương lai. Cậu con trai vốn là người ít nói, nhưng bên trong luôn chất chứa nhiều suy nghĩ mà không muốn chia sẻ.

Một buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Hưng ngồi lại bên bàn học, ánh mắt dán vào tập tài liệu nhưng không tập trung được. Anh để ý thấy điều đó và ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Có chuyện gì khiến con lo lắng sao?” Anh hỏi, giọng trầm ấm nhưng không thúc ép.

Hưng im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu. “Con đang suy nghĩ liệu mình có chọn đúng ngành không. Bạn bè con đều đã xác định rõ hướng đi, nhưng con thì vẫn chưa thực sự chắc chắn về lựa chọn của mình.”

Anh nhìn con trai với sự thông cảm. Đó là một giai đoạn khó khăn mà hầu hết thanh niên đều phải trải qua  quyết định tương lai trong khi còn quá nhiều điều chưa biết. Anh cũng từng trải qua cảm giác đó khi còn trẻ, và giờ đây, anh biết mình cần làm gì để giúp con trai mình.

“Không ai có thể chắc chắn hoàn toàn về tương lai, con à,” anh nói, ánh mắt sâu lắng. “Quan trọng là con phải chọn một con đường mà con thực sự thấy có ý nghĩa, thấy rằng mình có thể học hỏi và phát triển. Đừng so sánh bản thân với người khác. Mỗi người có một hành trình riêng.”

Hưng nhìn anh, dường như bắt đầu cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong lòng. “Nhưng con sợ làm sai, sợ rằng sau này sẽ hối hận nếu chọn sai đường.”

Anh mỉm cười, xoa nhẹ vai con trai. “Sai hay đúng không quan trọng bằng việc con có dám đi và thử sức hay không. Nếu con không thử, thì mãi mãi không bao giờ biết được. Hối hận chỉ đến khi con ngừng cố gắng, không phải vì chọn sai con đường.”

Những lời của anh thấm vào tâm trí Hưng. Cậu khẽ gật đầu, cảm thấy tinh thần dần ổn định hơn. “Con hiểu rồi. Con sẽ suy nghĩ thêm về điều ba nói.”

Cô từ bếp bước ra, lặng lẽ đứng nghe câu chuyện giữa hai cha con. Trái tim cô rộn lên niềm tự hào khi thấy cách anh chăm sóc và động viên con. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng, không chỉ mình mà cả các con cũng luôn dựa vào anh như một chỗ dựa vững chắc.

Những ngày sau đó, Hưng dần tập trung hơn vào việc học. Cậu bắt đầu chủ động trò chuyện với ba mẹ về những lựa chọn ngành học, tìm kiếm lời khuyên nhưng cũng không quên tự mình suy nghĩ và đưa ra quyết định. Cô nhận ra rằng Hưng đã thực sự trưởng thành, không còn là cậu bé trầm lặng và rụt rè như trước nữa.

Ngày Hưng nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, niềm vui như vỡ òa trong ngôi nhà nhỏ. Cả anh và cô đều hân hoan chúc mừng con, nhưng sâu trong lòng, họ biết rằng đây cũng là lúc một cánh cửa mới mở ra  một cánh cửa mà Hưng sẽ bước qua để đến với cuộc sống trưởng thành.

Tối hôm đó, khi cả gia đình ngồi lại bên nhau trong bữa cơm, không khí đầy ấm cúng và vui vẻ. Hưng hào hứng kể về những kế hoạch trong tương lai, về ngôi trường mà cậu sẽ theo học. Mặc dù họ đều hiểu rằng thời gian Hưng sẽ ở nhà cùng họ không còn nhiều, nhưng trong khoảnh khắc này, mọi người đều tận hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc.

“Con đã quyết định học ngành công nghệ thông tin,” Hưng nói, đôi mắt sáng rực đầy nhiệt huyết. “Con nghĩ đây là lĩnh vực mà mình có thể phát triển, và cũng có nhiều cơ hội trong tương lai.”

Anh và cô đều gật đầu, không giấu được niềm tự hào. Dù bất kể Hưng chọn con đường nào, họ vẫn luôn ủng hộ và sẵn sàng đứng sau lưng để động viên.

“Mẹ thấy con đã trưởng thành thật rồi,” cô khẽ cười, ánh mắt dịu dàng hướng về Hưng. “Giờ thì chỉ còn việc tập trung học và tự lo cho mình thôi nhé, mẹ sẽ luôn bên con.”

Hưng mỉm cười, một nụ cười vừa tự tin vừa biết ơn. “Con sẽ cố gắng, mẹ yên tâm.”

Khi mọi thứ dần ổn định, cô và anh bắt đầu đối diện với một thực tế mới  những ngày tháng mà họ phải dần quen với việc các con không còn thường xuyên ở bên cạnh. Linh đang làm việc ở nước ngoài, còn Hưng chuẩn bị chuyển ra sống ở ký túc xá trường đại học. Ngôi nhà dường như sẽ trở nên vắng vẻ hơn, nhưng cả hai đều chấp nhận sự thay đổi này với tâm trạng nhẹ nhàng.

Một buổi tối, sau khi Hưng lên phòng học bài, cô và anh ngồi lại với nhau trên chiếc ghế sofa trong phòng khách. Cô khẽ dựa đầu vào vai anh, cảm nhận sự ấm áp quen thuộc từ người chồng đã gắn bó với mình suốt bao năm qua.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00