“Chúng ta sẽ lại như ngày xưa, chỉ còn hai người thôi,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được chút bâng khuâng.
Anh cười, nắm chặt tay cô. “Phải, nhưng không phải là một sự trống trải. Chúng ta đã hoàn thành tốt vai trò làm cha mẹ, giờ thì hãy tận hưởng khoảng thời gian bên nhau như lúc mới cưới.”
Cô khẽ mỉm cười, lòng ngập tràn hạnh phúc. Những tháng ngày cùng nhau vượt qua sóng gió, cùng nhau chăm sóc con cái đã mang họ đến một giai đoạn mới của cuộc sống nơi mà họ có thể dành nhiều thời gian hơn cho nhau, cùng nhau tận hưởng niềm vui bình yên khi các con đã dần khẳng định được bản thân.
Ngày mà họ từng lo lắng và chuẩn bị giờ đã đến, nhưng thay vì cảm thấy trống vắng, cô lại cảm thấy trái tim mình tràn đầy yêu thương. Vì cô biết rằng, dù các con có đi xa, gia đình này vẫn sẽ luôn là nơi mà mọi người hướng về, nơi mà tình yêu và sự gắn bó không bao giờ phai nhạt.
Thời gian tiếp tục trôi qua, những năm tháng yên bình của tuổi trung niên đã dần đến với anh và cô. Hưng đã vào đại học, sống xa nhà, còn Linh thỉnh thoảng mới có dịp trở về từ nước ngoài. Ngôi nhà ngày xưa đầy tiếng cười của trẻ nhỏ giờ chỉ còn lại hai người, nhưng không vì thế mà vắng vẻ hay trống trải.
Một buổi chiều mùa xuân, sau khi hoàn thành công việc hàng ngày, cô và anh ngồi cùng nhau trong khu vườn nhỏ sau nhà. Ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống qua tán cây, tiếng chim hót líu lo khiến không khí thêm phần thanh thản. Cô ngồi bên cạnh anh, tay cầm tách trà nóng, mỉm cười nhìn những bông hoa trong vườn mà cô đã chăm sóc cẩn thận suốt thời gian qua.
“Anh nhớ không, ngày trước chúng ta luôn mơ về một khu vườn thế này,” cô khẽ nói, giọng nhẹ nhàng như những làn gió thoảng qua.
Anh gật đầu, mắt vẫn nhìn xa xăm về phía chân trời. “Anh nhớ. Lúc ấy chúng ta chỉ có một căn phòng nhỏ, nhưng em đã luôn mơ về một ngôi nhà có vườn để trồng hoa.”
Cô cười, đôi mắt đầy kỷ niệm. “Lúc đó cuộc sống khó khăn thật, nhưng bây giờ nghĩ lại, em cảm thấy mình đã thật may mắn. Chúng ta không có gì ngoài tình yêu, và nhờ tình yêu đó, chúng ta đã vượt qua tất cả.”
Anh khẽ nắm lấy tay cô, cái nắm tay vẫn ấm áp và vững chãi như ngày nào. “Anh cũng vậy. Anh chưa từng hứa hẹn sẽ mang đến cho em cuộc sống giàu sang, nhưng anh đã hứa sẽ không bao giờ để em phải cô đơn. Anh cảm ơn em vì đã luôn đồng hành cùng anh suốt chặng đường dài này.”
Cô nhìn anh, cảm xúc dâng trào trong lòng. Những năm tháng qua, họ đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió, từ những khó khăn trong công việc, những thất bại tạm thời, đến cả những đau thương mất mát khi gia đình hai bên lần lượt ra đi. Nhưng chính nhờ sự kiên cường, tình yêu chân thành và sự thấu hiểu lẫn nhau, họ đã vượt qua tất cả.
“Nếu có một điều anh cảm thấy tự hào nhất trong cuộc đời này,” anh tiếp tục, giọng trầm ấm, “đó là được làm chồng của em và cha của các con. Em đã hy sinh rất nhiều cho gia đình, và anh luôn cảm thấy may mắn khi có em bên cạnh.”
Cô mỉm cười, trong mắt thoáng hiện lên sự xúc động. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ dựa vào vai anh, cảm nhận nhịp đập ấm áp từ trái tim người đàn ông mà cô đã yêu thương suốt cuộc đời.
Họ ngồi bên nhau, không cần phải nói nhiều, bởi đôi khi sự im lặng cũng chính là cách giao tiếp đẹp nhất giữa hai người đã quá hiểu nhau. Mọi khó khăn, mọi sóng gió trong quá khứ giờ chỉ còn là những kỷ niệm đẹp để họ cùng nhau nhìn lại và trân trọng. Thứ còn lại, duy nhất và bền bỉ, chính là tình yêu họ đã vun đắp qua từng năm tháng.
Đột nhiên, điện thoại của cô rung lên. Là Linh gọi về từ nước ngoài. Cô mỉm cười, bắt máy, giọng nói ngọt ngào của con gái vang lên khiến cô cảm thấy như mình vẫn còn trẻ trung và đầy sức sống.
“Mẹ ơi, cuối tuần này con được nghỉ vài ngày. Con tính bay về thăm ba mẹ đây!”
Cô vui mừng khôn xiết, đôi mắt sáng lên như cô bé lần đầu nhận được quà. “Thật sao? Vậy mẹ và ba sẽ chờ con nhé. Con về, mẹ sẽ nấu những món con thích.”
Anh ngồi bên cạnh, lặng lẽ nghe cuộc trò chuyện. Nụ cười ấm áp hiện rõ trên gương mặt anh khi thấy sự hào hứng của cô. Khi cô cúp máy, anh quay sang, đôi mắt ánh lên niềm vui.
“Con gái sắp về, chắc em vui lắm?”
Cô gật đầu, không giấu được niềm hạnh phúc. “Phải, em rất vui. Cả nhà mình sắp đoàn tụ rồi.”
Ngày Linh về, cả gia đình lại có dịp ngồi bên nhau, cùng nhau ăn bữa cơm ấm cúng. Hưng cũng về nhà nghỉ cuối tuần, và không khí trong nhà lại tràn ngập tiếng cười nói như ngày xưa. Anh và cô nhìn các con mà lòng ngập tràn niềm tự hào, bởi hai đứa đã trưởng thành, có cuộc sống riêng nhưng vẫn luôn nhớ về gia đình.
Sau bữa cơm, Linh và Hưng ngồi lại với ba mẹ, chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống, về công việc. Cô nhận ra rằng, dù các con đã lớn nhưng trong mắt họ, chúng vẫn là những đứa trẻ cần được chăm sóc và yêu thương. Linh kể về những khó khăn khi làm việc ở nước ngoài, những thử thách trong công việc, nhưng ánh mắt luôn rạng rỡ, cho thấy sự tự tin và quyết tâm.
“Con cảm thấy mình thật may mắn khi có ba mẹ luôn ủng hộ con từ những ngày đầu,” Linh nói, giọng đầy xúc động. “Nếu không có ba mẹ, con sẽ không bao giờ có đủ dũng cảm để theo đuổi ước mơ của mình.”
Hưng cũng gật đầu đồng tình. “Con cũng vậy. Nhờ ba mẹ mà con mới có động lực để cố gắng trong học tập và cuộc sống.”
Anh nhìn các con, ánh mắt đầy sự tự hào và hạnh phúc. “Ba mẹ không làm gì nhiều ngoài việc luôn tin tưởng và yêu thương các con. Các con đã làm rất tốt, và ba mẹ tự hào vì điều đó.”
Đêm hôm đó, sau khi các con đã đi ngủ, cô và anh lại ngồi cùng nhau trên giường, ánh đèn dịu nhẹ lan tỏa khắp phòng. Cô khẽ đặt đầu lên ngực anh, cảm nhận nhịp đập đều đặn quen thuộc.
“Chúng ta đã đi một chặng đường dài, phải không anh?” Cô thì thầm.
Anh mỉm cười, khẽ vuốt tóc cô. “Phải, và anh không thể tưởng tượng được mình sẽ đi chặng đường ấy mà không có em.”
Cô nhìn anh, trong mắt ánh lên sự dịu dàng. “Cảm ơn anh vì tất cả. Vì đã luôn ở bên em, vì đã giữ lời hứa từ ngày đầu tiên rằng anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em.”
Anh không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Trong giây phút đó, họ biết rằng, dù thời gian có trôi qua, dù cuộc đời có thay đổi, tình yêu và sự gắn bó của họ vẫn sẽ mãi bền vững, như lời hứa mà anh đã từng nói sẽ không bao giờ đối xử bạc bẽo với cô, và luôn mang lại hạnh phúc cho cô suốt cuộc đời này.
Hết.