Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 7

9:19 chiều – 23/07/2025

Một buổi chiều mùa thu, khi cả gia đình cùng quây quần bên bàn ăn, anh và cô nhận ra rằng cuộc sống của họ đã bước sang một giai đoạn mới. Các con đang chuẩn bị bước vào những ngã rẽ của cuộc đời, với những kế hoạch riêng và ước mơ của chính mình.

Con gái lớn, tên Linh, đang chuẩn bị tốt nghiệp đại học và đứng trước cơ hội làm việc ở một công ty quốc tế lớn. Nhưng cơ hội này cũng đồng nghĩa với việc cô bé sẽ phải xa nhà, xa vòng tay yêu thương của cha mẹ. Linh đã suy nghĩ rất nhiều, không biết nên lựa chọn theo đuổi ước mơ của mình hay ở lại bên gia đình. Cô lo lắng liệu cha mẹ có đồng ý cho cô đi xa hay không, đặc biệt là mẹ, người luôn chăm sóc và lo lắng cho cô từ khi còn nhỏ.

Buổi tối hôm đó, Linh thu hết can đảm ngồi xuống bàn ăn, đối diện với cha mẹ. “Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người.”

Cả anh và cô đều lặng lẽ dừng bữa ăn, ánh mắt đầy sự quan tâm hướng về con gái. Họ biết rằng thời khắc này rồi cũng sẽ đến, khi các con phải đưa ra những quyết định cho cuộc đời mình.

Linh hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh. “Con nhận được lời mời làm việc từ một công ty nước ngoài. Họ muốn con đi làm ở nước ngoài trong ít nhất hai năm đầu.”

Căn phòng chìm vào sự im lặng. Cô nhìn anh, rồi nhìn lại Linh. Trái tim cô đập nhanh hơn một chút. Cô luôn biết rằng con gái mình có ước mơ lớn, nhưng ý nghĩ Linh sẽ rời xa gia đình, đặc biệt là trong một khoảng thời gian dài, khiến cô lo lắng không yên.

“Con muốn đi à?” Anh hỏi, giọng trầm lặng nhưng không giấu được sự quan tâm.

Linh ngập ngừng một chút, rồi gật đầu. “Con muốn đi, nhưng con cũng không muốn rời xa ba mẹ. Con biết ba mẹ sẽ buồn khi không có con ở nhà.”

Cô cúi đầu, không nói gì. Những cảm xúc hỗn độn đan xen trong lòng cô  tự hào vì con gái đã trưởng thành và có được cơ hội quý giá, nhưng cũng không muốn chia xa. Anh nhìn cô, ánh mắt đầy thông cảm. Anh biết cô luôn có xu hướng lo lắng cho các con nhiều hơn, và sự ra đi của Linh chắc chắn sẽ khiến cô cảm thấy trống trải.

Nhưng rồi anh khẽ đặt tay lên vai cô, như muốn trấn an. “Ba mẹ hiểu cảm giác của con,” anh nói với Linh. “Và ba mẹ cũng muốn con có thể theo đuổi ước mơ của mình. Dù xa cách, nhưng ba mẹ luôn ở đây, ủng hộ và chờ đợi con.”

Cô khẽ ngước lên, nhìn vào ánh mắt kiên định của anh. Đó là ánh mắt của người đàn ông đã cùng cô vượt qua bao khó khăn, và giờ đây anh cũng đang sẵn sàng đối diện với việc để con gái rời xa.

“Con không cần lo cho ba mẹ đâu, Linh,” cô nói, giọng vẫn có chút nghẹn ngào nhưng đầy kiên quyết. “Ba mẹ sẽ nhớ con, nhưng quan trọng là con được hạnh phúc và làm điều mình mong muốn.”

Linh rưng rưng nước mắt, cúi đầu cảm kích. “Con cảm ơn ba mẹ rất nhiều. Con sẽ cố gắng hết sức để không làm ba mẹ thất vọng.”

Anh mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai con gái. “Ba mẹ luôn tự hào về con, chỉ cần con hạnh phúc, mọi điều còn lại ba mẹ sẽ lo.”

Trong suốt những ngày sau đó, không khí trong nhà có phần thay đổi. Dù biết rằng Linh sẽ rời xa trong một khoảng thời gian, nhưng cả nhà đều cố gắng giữ không khí vui vẻ. Anh và cô giúp Linh chuẩn bị hành lý, sắp xếp mọi thứ cần thiết cho chuyến đi. Những buổi tối gia đình ngồi bên nhau, cùng kể về những kỷ niệm, những câu chuyện nhỏ trong suốt những năm tháng đã qua.

Ngày Linh lên đường, cô và anh cùng ra sân bay tiễn con. Nhìn bóng dáng con gái bước vào cổng kiểm soát, lòng cô không khỏi xót xa. Dù biết rằng Linh sẽ sớm quay trở lại, nhưng cảm giác chia xa luôn để lại những vết hằn trong lòng người mẹ.

Anh ôm cô vào lòng, khẽ nói: “Chúng ta đã nuôi dạy con rất tốt, giờ thì hãy để con tự bay cao. Rồi con sẽ trở về với chúng ta, nhưng lúc này, hãy để con theo đuổi ước mơ của mình.”

Cô gật đầu, lặng lẽ lau những giọt nước mắt. Cô biết rằng anh nói đúng. Các con rồi sẽ lớn, sẽ có cuộc đời riêng, và cô không thể mãi giữ chúng bên mình. Nhưng tình yêu của cô dành cho các con sẽ luôn mãi mãi.

Sau khi Linh đi, cuộc sống của hai vợ chồng và cậu con trai trở lại nhịp sống thường ngày. Con trai họ, Hưng, đang trong những năm cuối cấp ba, chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học. Khác với chị gái, Hưng có phần trầm lặng hơn, ít bộc lộ cảm xúc. Cậu thích ở nhà và giúp đỡ bố mẹ nhiều hơn, đôi khi dành thời gian chơi thể thao với anh.

Những buổi tối, hai vợ chồng ngồi bên nhau trong căn phòng quen thuộc, không còn tiếng cười đùa của Linh. Dù có chút trống trải, nhưng họ biết rằng đây là sự tự nhiên của cuộc sống  các con rồi sẽ có những hướng đi riêng.

“Anh thấy sao?” Cô hỏi khi cả hai ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài vườn. “Có lúc em cảm thấy như mình vừa mất đi một phần gì đó.”

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00