Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 6

9:18 chiều – 23/07/2025

Ngày nhận tin thăng chức, anh đứng trước tấm gương trong căn phòng nhỏ của gia đình, đôi mắt ánh lên sự vui mừng pha lẫn chút xúc động. Anh không thể tin rằng mình đã đến được đây  từ một chàng trai với đôi bàn tay trắng, giờ đây anh đã có một sự nghiệp đáng mơ ước và một gia đình ấm êm. Nhưng anh biết rằng thành công này không chỉ là của riêng anh, mà còn nhờ vào sự hi sinh và yêu thương vô bờ bến của cô.

Ngày tổ chức buổi tiệc mừng tại công ty, không khí rất nhộn nhịp và vui vẻ. Tất cả đồng nghiệp đều đến để chúc mừng anh. Những lời khen ngợi, những cái bắt tay thân thiện khiến anh thấy vui và hãnh diện. Nhưng trong suốt buổi tiệc, ánh mắt anh luôn hướng về một góc nhỏ, nơi cô đang ngồi khép nép. Dù không nói gì, nhưng sự hiện diện của cô nơi đó chính là nguồn động lực lớn nhất đối với anh.

Một người bạn thân của anh, cũng là đồng nghiệp lâu năm, bước đến gần và vỗ vai anh cười lớn: “Chắc cậu đã phải cực khổ lắm mới có được ngày hôm nay. Thực sự nể phục.”

Anh khẽ cười trừ, ánh mắt lấp lánh sự tự hào nhưng không dành cho bản thân. Anh đưa tay chỉ về phía cô, người phụ nữ đã lặng lẽ ngồi bên cạnh suốt buổi tiệc.

“Thật ra người cực khổ vì tôi là cô ấy,” anh nói, giọng nói của anh đầy cảm kích và trân trọng. “Tôi có được ngày hôm nay, tất cả là nhờ cô ấy.”

Cả căn phòng bỗng dưng im lặng. Những người bạn đồng nghiệp dừng lại giữa cuộc trò chuyện của họ, hướng ánh mắt về phía cô. Một vài người vỗ tay tán dương sự khéo léo của anh, cho rằng anh đang tâng bốc vợ mình để lấy lòng cô. Nhưng chỉ có cô và anh biết, những lời anh vừa nói là chân thành, không hề khoa trương.

Cô khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Cô đã ở bên anh suốt bao năm qua, đồng hành cùng anh trong những lúc khó khăn nhất, nhưng cô chưa bao giờ đòi hỏi anh phải ghi nhận công sức của mình. Vậy mà giờ đây, anh lại thẳng thắn thừa nhận rằng cô chính là người đứng sau mọi thành công của anh.

Tối hôm đó, sau khi buổi tiệc kết thúc, hai người trở về nhà. Căn phòng nhỏ của họ không còn sang trọng như căn phòng của những năm trước, nhưng vẫn giản dị và ấm cúng. Cô pha cho anh một tách trà, đặt lên bàn rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh anh.

“Em có biết không?” Anh nói khi nhấp một ngụm trà, giọng nói dịu dàng, như đang chia sẻ một điều thiêng liêng. “Mỗi lần anh gặp khó khăn, em luôn là người đầu tiên anh nghĩ đến. Không phải vì anh cần một lời khuyên hay sự giúp đỡ, mà chỉ đơn giản là em cho anh cảm giác an toàn, cảm giác rằng mọi thứ rồi sẽ ổn.”

Cô im lặng lắng nghe, trái tim cô như tan chảy trong từng lời nói của anh. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sự hiện diện của mình có thể quan trọng đến vậy với anh.

“Anh đã hứa với em từ ngày cưới, rằng anh sẽ không bao giờ để em phải chịu khổ. Dù chúng ta đã trải qua nhiều khó khăn, nhưng anh chưa bao giờ quên lời hứa đó.”

Cô nhìn vào đôi mắt anh, nơi chứa đựng biết bao cảm xúc. Họ đã đi qua những ngày tháng cùng nhau  những ngày mà cả hai phải vật lộn với cuộc sống, phải đối diện với những tổn thương và mất mát. Và bây giờ, khi mọi thứ dần tốt lên, anh vẫn nhớ đến cô, vẫn luôn biết ơn và trân trọng.

“Anh không cần phải nói gì cả,” cô nhẹ nhàng đáp, giọng cô nhỏ nhưng đầy tình cảm. “Em chỉ cần biết rằng anh đã cố gắng hết sức mình vì gia đình này, thế là đủ.”

Anh khẽ cười, kéo cô vào lòng. Họ ngồi bên nhau, yên lặng nhưng đầy sự kết nối. Cô biết rằng dù tương lai có mang đến những thử thách gì, họ vẫn sẽ cùng nhau đối mặt, vì tình yêu giữa họ không chỉ dựa trên những lời hứa, mà còn là sự hiểu nhau sâu sắc và lòng biết ơn vô hạn.

Vài năm sau, khi con gái lớn và con trai của họ đã dần trưởng thành, trong một bữa cơm gia đình, con gái bất ngờ hỏi anh: “Ba tự hào vì điều gì nhất mình từng làm?”

Anh không hề suy nghĩ, chỉ khẽ cười và gắp một miếng thịt ngon đặt vào bát của cô. “Ba tự hào nhất là được làm chồng của mẹ con, và được làm ba của các con.”

Cả cô và các con đều mỉm cười, nhưng trong lòng cô, niềm hạnh phúc lan tỏa. Cô đã hy sinh vì anh không ít, đã đánh đổi rất nhiều, nhưng chưa bao giờ cô hối hận. Bởi vì cô biết rằng, suốt những năm tháng đó, anh đã luôn nỗ lực hết mình để giữ đúng lời hứa: mang lại hạnh phúc cho cô và gia đình.

Thời gian trôi qua, gia đình nhỏ của họ đã trải qua biết bao thăng trầm, nhưng tình yêu và sự gắn bó giữa hai vợ chồng vẫn vững vàng như ngày đầu. Con gái và con trai của họ giờ đây đã trưởng thành. Cả hai đều là niềm tự hào của gia đình, không chỉ bởi thành tích học tập mà còn bởi tình yêu thương mà chúng dành cho cha mẹ.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00