Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

9:15 chiều – 23/07/2025

Anh không thể kiềm chế được cảm xúc, nước mắt anh rơi xuống, không phải vì buồn, mà vì niềm hạnh phúc dâng trào. Cô nhìn thấy những giọt nước mắt ấy, và cô biết rằng đây là lần đầu tiên cô thấy anh khóc. Anh không phải người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng lúc này đây, trước mặt cô và đứa con gái đầu lòng của họ, anh không cần che giấu bất kỳ điều gì nữa.

“Em vất vả rồi,” anh thì thầm, giọng anh trầm ấm nhưng nghẹn ngào. “Mẹ con em vất vả rồi.”

Cô mỉm cười, những cơn đau vừa qua dường như tan biến hết khi cô nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của anh. Bên cạnh đứa con nhỏ bé, cô cảm thấy rằng mọi hy sinh, mọi nỗi đau đều đáng giá. Cô đã mang đến cho anh niềm hạnh phúc lớn nhất, và anh sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này.

Những ngày sau đó, họ bắt đầu hành trình mới với vai trò làm cha mẹ. Căn phòng nhỏ hẹp giờ đây trở nên chật chội hơn, nhưng tiếng cười và tiếng khóc của đứa trẻ đã lấp đầy mọi khoảng trống. Mỗi tối, anh luôn thức khuya để chăm sóc con, dỗ dành khi con khóc, để cô có thể nghỉ ngơi sau những đêm dài mệt mỏi.

Cả hai cùng nhau chăm sóc đứa con gái bé bỏng, từng bước nhỏ đầu tiên của cô bé là minh chứng cho sự cố gắng và tình yêu của họ. Trong mỗi cử chỉ của anh dành cho con, cô thấy rõ tình yêu thương vô bờ bến mà anh dành cho gia đình.

Cuộc sống dần ổn định sau khi đứa con gái đầu lòng của họ chào đời. Cô chăm sóc con, còn anh tiếp tục làm việc chăm chỉ với hy vọng sẽ mang lại cho gia đình mình một cuộc sống tốt đẹp hơn. Những đêm muộn, cô nhìn thấy anh ngồi bên bàn làm việc, ánh đèn chiếu lên gương mặt anh đầy sự mệt mỏi, nhưng anh không bao giờ phàn nàn. Với anh, cô và con là tất cả.

Thế nhưng, cuộc sống không phải lúc nào cũng theo ý muốn. Mọi thứ bắt đầu thay đổi khi anh đầu tư một khoản tiền lớn vào một dự án mới mà anh tin tưởng sẽ đem lại lợi nhuận. Đó là tất cả những gì mà họ tích cóp được trong những năm qua, từ tiền lương của anh, từ những ngày làm việc mệt nhọc mà cô dành dụm. Anh đặt hết niềm tin vào dự án này, hy vọng rằng đây sẽ là bước đệm để đưa gia đình nhỏ của họ tiến tới một cuộc sống khá giả hơn.

Nhưng không ai có thể dự đoán trước được rủi ro. Dự án đổ bể chỉ sau vài tháng triển khai, và toàn bộ số tiền tích cóp của họ trôi sạch. Anh bắt đầu thức khuya nhiều hơn, mất ngủ và trở nên hốc hác đi trông thấy. Cô cảm nhận được sự căng thẳng trong anh, nhưng anh luôn cố gắng che giấu nó mỗi khi về nhà. Anh không muốn cô lo lắng, không muốn con gái thấy cha mình suy sụp.

Một đêm, khi con gái đã ngủ, cô nhìn thấy anh lặng lẽ ra khỏi nhà. Cô không ngăn anh, chỉ đứng nhìn từ cửa sổ, ánh mắt theo dõi từng bước chân nặng nề của anh. Cô biết rằng anh đang cố đối mặt với thất bại này một mình, nhưng cô cũng biết rằng anh không cần phải làm vậy. Anh không đơn độc, bởi bên anh luôn có cô và con gái.

Suốt đêm đó, cô chờ đợi anh trở về. Đến gần sáng, khi trời còn chưa tỏ, anh bước vào nhà. Bộ dạng của anh mệt mỏi, áo sơ mi nhàu nhĩ, mùi rượu nồng nặc. Cô không trách anh, chỉ lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị cho anh một cốc nước ấm và một chiếc khăn ướt để anh lau mặt.

Anh ngồi xuống, đưa tay lên che mắt như cố ngăn những cảm xúc dâng trào. Cô ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh. Không cần hỏi, không cần nói, cô chỉ im lặng ngồi bên cạnh anh, để anh biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, cô vẫn ở đây.

Sau một hồi im lặng, anh khẽ cúi xuống, ghé vào tai cô, giọng anh khàn đặc, nhưng cũng đầy quyết tâm:

“Còn có anh, mẹ con em đừng sợ nhé.”

Câu nói ấy vang lên như một lời thề. Dù thất bại, dù mọi thứ tan vỡ, anh vẫn là chỗ dựa vững chắc cho cô và con. Cô nhìn sâu vào mắt anh, thấy được sự kiên định và tình yêu của anh. Anh không bao giờ bỏ cuộc, và anh sẽ không để gia đình mình gục ngã trước bất kỳ khó khăn nào.

Những ngày sau đó, anh bắt đầu dần dần lấy lại tinh thần. Dù công việc vẫn bấp bênh, dù tương lai phía trước còn mịt mờ, anh vẫn nỗ lực làm lại từ đầu. Anh nhận bất kỳ công việc gì có thể, từ những dự án nhỏ lẻ cho đến những công việc tạm thời, miễn là có thể kiếm tiền trang trải cho gia đình.

Cô không bao giờ trách móc anh về thất bại đó, bởi cô biết anh đã cố gắng hết sức. Mỗi khi anh trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi, cô luôn chuẩn bị sẵn bữa ăn đơn giản nhưng ấm cúng. Và khi con gái lớn dần, cô bé bắt đầu biết nói những câu hỏi ngây thơ: “Ba làm việc nhiều vậy, có mệt không?”

Anh mỉm cười, xoa đầu con, giọng anh trầm ấm: “Ba không mệt, chỉ cần mẹ con con khỏe mạnh là ba có thể làm được mọi thứ.”

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00