Sau lễ cưới giản đơn, không tiệc tùng xa hoa, chỉ là một bữa cơm ấm cúng với những món ăn tự tay mẹ cô chuẩn bị. Những món ăn dân dã, quen thuộc từ thời thơ ấu, khiến căn phòng nhỏ càng thêm đậm vị gia đình. Cô ngồi bên cạnh anh, cảm nhận được sự ấm áp từ tay anh đặt lên tay cô dưới bàn. Bên cạnh họ, là ánh mắt dịu dàng của ba mẹ, những người đã chứng kiến tình yêu giản dị nhưng bền chặt của hai người con.
Đêm ấy, khi mọi người đã về, căn phòng chìm trong yên tĩnh. Ánh đèn ngủ vàng nhạt chiếu sáng góc nhỏ, tạo nên không gian êm đềm. Anh và cô ngồi cạnh nhau, im lặng trong khoảnh khắc thân mật nhất của cuộc đời.
Anh nắm chặt tay cô, đôi mắt anh ánh lên sự kiên định. Lần đầu tiên trong ngày, anh cất tiếng nói, và lời nói của anh khắc sâu vào lòng cô mãi mãi.
“Cảm ơn em đã chấp nhận đồng cam cộng khổ với anh. Sau này dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không đối xử bạc bẽo với em.”
Lời hứa ấy không phô trương, không ồn ào. Nó là lời thề chân thành, xuất phát từ trái tim của người đàn ông mà cô đã chọn làm chồng. Cô biết rằng cuộc sống phía trước có thể không dễ dàng, nhưng với anh bên cạnh, cô tin rằng mọi thứ sẽ qua đi.
Cả hai lặng lẽ ngồi bên nhau rất lâu, không cần thêm bất kỳ lời nào. Đôi khi, chỉ cần một cái nắm tay, một ánh mắt cũng đủ để nói lên tất cả những gì mà trái tim muốn truyền tải.
Khi ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ, soi rọi lên khuôn mặt dịu dàng của cô, anh khẽ mỉm cười. Trong khoảnh khắc ấy, anh tự nhủ rằng sẽ dành cả cuộc đời này để bảo vệ nụ cười ấy.
Ngày cưới trôi qua, nhưng cuộc sống của họ chỉ vừa mới bắt đầu. Hành trình của một đôi vợ chồng trẻ không có gì ngoài tình yêu và niềm tin vào tương lai. Họ không có nhiều của cải, không có những kế hoạch lớn lao, nhưng họ có nhau, và điều đó là đủ.
Căn phòng nhỏ ấy có thể cũ kỹ, tường có thể bong tróc, nhưng đối với họ, đó là ngôi nhà đầu tiên, là nơi chứa đựng những kỷ niệm đầu đời của một cuộc sống hôn nhân mà cả hai đã cam kết sẽ cùng nhau xây dựng.
Cuộc sống của hai vợ chồng trôi qua êm đềm nhưng không thiếu những khó khăn. Công việc của anh đôi lúc gặp trắc trở, còn cô phải đối mặt với sự mệt mỏi trong những tháng đầu mang thai. Căn phòng nhỏ hẹp vẫn là nơi trú ngụ của hai người, nhưng giờ đây họ biết mình sắp đón chào thêm một thành viên mới. Mỗi buổi sáng, anh luôn chuẩn bị bữa ăn nhẹ nhàng cho cô, lo lắng từng chi tiết nhỏ để cô không phải làm gì nặng nhọc. Tình yêu của anh không phải những lời nói hoa mỹ, mà là những hành động giản đơn, nhưng đủ để cô cảm nhận rõ ràng sự quan tâm sâu sắc.
Những tháng ngày trôi qua trong sự chờ đợi đầy mong mỏi. Cô bắt đầu cảm nhận rõ hơn sự thay đổi của cơ thể, những cú đạp nhẹ từ đứa con trong bụng như nhắc nhở họ về điều tuyệt vời sắp tới. Mỗi tối, trước khi đi ngủ, anh thường đặt tay lên bụng cô, cảm nhận sự sống đang lớn dần từng ngày. Anh không nói nhiều, chỉ mỉm cười và khẽ thì thầm: “Con à, ba đang chờ con.”
Tháng thứ chín của thai kỳ, cô bắt đầu thấy những cơn đau rõ rệt. Những ngày cuối cùng của mùa đông, trời trở lạnh, nhưng trong căn phòng nhỏ, tình yêu và sự háo hức làm cho không khí thêm ấm áp. Anh lo lắng khi thấy cô phải chịu đựng từng cơn co thắt đau đớn, nhưng cô luôn trấn an anh bằng một nụ cười yếu ớt: “Em không sao, anh đừng lo.”
Cuối cùng, cái ngày mà họ đã mong chờ bao lâu cũng đến. Vào một đêm yên tĩnh, khi anh đang làm việc khuya, cô bất ngờ ôm bụng, hơi thở gấp gáp. Những cơn đau mạnh mẽ kéo đến, và cô biết rằng đã đến lúc. Anh ngay lập tức lao ra ngoài gọi xe, bàn tay run run nắm lấy tay cô suốt chặng đường tới bệnh viện. Đôi mắt anh đầy lo lắng, nhưng anh vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh trước mặt cô.
Tại bệnh viện, cô phải trải qua những cơn đau chuyển dạ kéo dài hàng giờ liền. Anh ngồi ngoài phòng sinh, từng phút như dài đằng đẵng. Anh không thể làm gì ngoài việc cầu nguyện và chờ đợi. Anh nhớ từng khoảnh khắc bên cô, từ những ngày đầu họ yêu nhau cho đến khoảnh khắc này, khi cô chuẩn bị mang đến cho anh một món quà vô giá. Trong lòng anh tràn ngập lo lắng và biết ơn.
Rồi giây phút đó cũng đến. Một tiếng khóc vang lên từ phòng sinh, và anh biết rằng đứa con của họ đã chào đời. Tim anh đập thình thịch khi bác sĩ bước ra, gọi tên anh với nụ cười. “Chúc mừng anh, cả mẹ và bé đều khỏe mạnh.”
Anh bước vào phòng sinh, nhìn thấy cô nằm đó, mệt mỏi nhưng ánh mắt cô sáng lên khi nhìn đứa con gái nhỏ bé đang nằm trong lòng mình. Anh tiến lại gần, cúi xuống xoa đầu cô, rồi nhẹ nhàng cầm tay con, ánh mắt anh dịu dàng đến nghẹn ngào. Đây là lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận rõ ràng mình đã trở thành một người cha.