Chương 8: Trận Chiến Cuối Cùng
Ánh trăng nhợt nhạt soi rọi xuống ngôi làng Lạc Giang. Dưới ánh sáng mờ ảo ấy, những bóng người vẫn di chuyển như những con rối vô hồn, tiến dần về phía hồ ly đang đứng giữa quảng trường. Tiếng hát ma mị của nàng vang vọng khắp nơi, như những giai điệu chết chóc làm tê liệt tâm trí người nghe.
Linh đứng giữa quảng trường, cách hồ ly chỉ vài bước chân. Trái tim cô đập thình thịch, nhưng lần này, không phải vì sợ hãi. Cô biết rằng đây là thời điểm quyết định, và không thể để hồ ly tiếp tục thống trị ngôi làng này.
Hồ ly đứng thẳng, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, nở một nụ cười đầy thách thức. “Ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại ta, cô gái nhỏ?” Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, nhưng đầy uy quyền, tựa như một vị nữ thần khát máu đang ngự trị.
Linh không trả lời ngay lập tức, cô chỉ im lặng, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của hồ ly. Cô biết rằng sự sợ hãi sẽ chỉ làm cho hồ ly mạnh hơn. Cô phải kiên định, không được để bất kỳ sự do dự nào xâm chiếm tâm trí.
“Ngươi đã giết quá nhiều người vô tội. Những con rối kia, họ đều từng là những người có gia đình, có cuộc sống riêng. Ngươi đã phá hủy tất cả.” Linh nói, giọng cô trầm lắng nhưng đầy quyết tâm. “Ngươi có thể mạnh hơn ta, nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi sẽ thắng.”
Hồ ly nhướng mày, đôi mắt nàng ánh lên vẻ thích thú. “Lời lẽ hay ho đấy. Nhưng ngươi nhầm rồi, Linh. Ta không chỉ mạnh hơn ngươi, ta còn bất tử. Ngươi sẽ không thể giết ta, bởi ta đã tồn tại từ hàng thế kỷ nay, qua hàng trăm linh hồn như ngươi.”
Nói rồi, hồ ly đưa tay lên, từng sợi khói đen mờ nhạt bắt đầu cuộn xoáy quanh cơ thể nàng. Làn khói ấy tựa như những bàn tay vô hình, quấn quanh thân hình yêu kiều của hồ ly, tạo nên một lớp vỏ bảo vệ. Những con rối xung quanh cũng bắt đầu di chuyển nhanh hơn, như những chiến binh sẵn sàng xông vào trận chiến.
Linh lùi lại một bước, cảm nhận được sức mạnh đáng sợ từ hồ ly. Nhưng cô không thể bỏ cuộc lúc này. Trong tâm trí cô, hình ảnh của Phúc, của bà Lâm, và những người dân làng khác hiện lên tất cả đều đã bị hồ ly cướp đi. Cô biết rằng nếu cô thất bại, sẽ không còn ai có thể ngăn chặn hồ ly nữa.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, rồi bước lên phía trước. “Ta không cần phải giết ngươi để chiến thắng,” Linh nói, đôi mắt cô rực sáng. “Ta chỉ cần phá vỡ sự kiểm soát của ngươi. Ngươi mạnh, nhưng ngươi chỉ có thể điều khiển những kẻ sợ hãi và yếu đuối. Ta sẽ không để ngươi làm chủ tâm trí ta.”
Tiếng cười của hồ ly vang lên, đầy khinh thường. “Ngươi thật ngây thơ, Linh. Ngươi không hiểu rằng tất cả những gì ngươi thấy đều nằm trong tay ta sao? Ta kiểm soát mọi thứ từ suy nghĩ, cảm xúc, đến cả linh hồn ngươi. Ngươi không có cơ hội.”
Linh siết chặt bàn tay, cảm nhận được sức mạnh của chính mình bắt đầu trỗi dậy. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhớ lại ánh sáng của người phụ nữ đã gặp trong cơn mộng, và cô biết rằng mình không đơn độc. Dù linh hồn ấy đã tan biến, nhưng sức mạnh và niềm tin mà người đó truyền cho cô vẫn còn.
Cô giơ tay lên, và từ lòng bàn tay, một luồng ánh sáng trắng rực rỡ bắn ra. Ánh sáng ấy chiếu thẳng vào cơ thể hồ ly, làm cho lớp khói đen xung quanh nàng dần tan biến. Hồ ly giật mình, khuôn mặt nàng đột ngột biến sắc.
“Ngươi… ngươi làm cái gì vậy?” Hồ ly hét lên, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Linh.
Linh không trả lời, cô tiếp tục dồn toàn bộ sức mạnh vào luồng ánh sáng, chiếu thẳng vào hồ ly. Những con rối xung quanh cũng bắt đầu bị ảnh hưởng, cơ thể họ khựng lại, đôi mắt mờ đục dần dần sáng lên. Họ như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài, thoát khỏi sự kiểm soát của hồ ly.
Hồ ly gào thét, đôi tay nàng co quắp lại, cố gắng chống đỡ luồng ánh sáng đang tấn công. Nhưng lần này, nàng không còn là kẻ bất bại nữa. Sức mạnh của Linh đang dần lấn át nàng, từng chút một. Những sợi khói đen xung quanh nàng tan biến hoàn toàn, để lộ ra cơ thể yếu ớt của hồ ly một người phụ nữ đẹp đến ma quái, nhưng lại vô cùng mong manh.
“Không… không thể nào…” Hồ ly thốt lên, giọng nàng lạc đi trong cơn thịnh nộ. “Ta là bất tử… Ta không thể bị đánh bại…”
Linh bước tới gần hơn, ánh sáng trong tay cô rực sáng hơn bao giờ hết. “Ngươi có thể bất tử về thể xác, nhưng linh hồn ngươi đã mục nát từ lâu. Ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ chấm dứt trò chơi tàn ác này.”
Và rồi, với một cử động dứt khoát, Linh giơ cao tay, luồng sáng trắng trong tay cô bùng lên mạnh mẽ. Hồ ly gào lên trong tuyệt vọng, nhưng không thể chống cự được nữa. Cơ thể nàng bị bao trùm trong ánh sáng, tan biến dần dần, để lại một làn khói trắng mỏng manh.
Trong giây phút cuối cùng, trước khi hoàn toàn biến mất, hồ ly nhìn Linh bằng đôi mắt đỏ ngầu. Nàng không còn cười nữa, mà chỉ nhìn cô với một sự oán hận sâu thẳm.
“Ngươi đã thắng… nhưng ngươi sẽ phải trả giá…” Hồ ly thì thầm, giọng nói của nàng yếu ớt như làn gió. “Ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng xoáy của sự tàn bạo này…”
Rồi nàng tan biến hoàn toàn, để lại một sự im lặng đầy ám ảnh trong không gian.
Khi hồ ly biến mất, dân làng Lạc Giang dần tỉnh lại, đôi mắt họ trở lại bình thường. Họ không nhớ gì về những gì đã xảy ra, như thể tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng họ biết rằng điều gì đó kinh hoàng đã xảy ra, và Linh chính là người đã giải cứu họ.
Linh đứng lặng giữa quảng trường, ánh sáng từ lòng bàn tay cô dần tắt đi. Cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, như thể một gánh nặng khổng lồ đã được cởi bỏ. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được lời cảnh báo cuối cùng của hồ ly vẫn còn vang vọng trong tâm trí.
Cô biết rằng cuộc chiến này chưa kết thúc hoàn toàn. Hồ ly đã bị đánh bại, nhưng sự ám ảnh và những lời nguyền từ nàng vẫn còn lẩn khuất đâu đó. Linh sẽ phải tiếp tục đối mặt với bóng tối, không chỉ bên ngoài, mà còn trong chính tâm hồn cô.
Nhưng ít nhất, cô đã giành lại được tự do cho ngôi làng một tia hy vọng giữa thế giới đầy hư vô này.