Chương 7: Bóng Ma Giữa Hư Vô
Linh không biết mình đã ở trong bóng tối bao lâu, chỉ biết rằng từng khoảnh khắc như kéo dài vô tận. Trong mê cung này, thời gian và không gian trở nên vô nghĩa. Cô cảm nhận được từng sợi dây vô hình buộc chặt mình lại, như một con rối trong tay hồ ly. Bóng tối và sự lạnh lẽo dày đặc bao quanh, khiến mọi giác quan của cô trở nên tê liệt. Nhưng bên trong đó, một tia sáng nhỏ bé vẫn bùng lên ý chí kháng cự của cô.
“Ta… không thể bỏ cuộc…” Linh lẩm bẩm. Từng từ như mắc kẹt trong cổ họng, nhưng cô biết rằng nếu dừng lại, cô sẽ hoàn toàn bị nuốt chửng. Tâm trí cô gào thét, nhưng thể xác không thể nhúc nhích.
Giữa bóng tối, một giọng nói vang lên giọng hát quen thuộc của hồ ly. Âm thanh ma mị ấy không ngừng ngân vang trong tai cô, như một lời thì thầm quỷ dị dẫn cô đi sâu hơn vào cơn mê. “Ngươi nghĩ ngươi có thể thắng sao, Linh? Tất cả những gì ngươi làm chỉ là vô ích. Ta đã giam cầm ngươi, và ngươi sẽ không bao giờ thoát ra.”
Linh cắn chặt môi, cố kìm nén nỗi sợ hãi dâng tràn trong lòng. “Không… ta sẽ không để ngươi thắng…”
“Ngươi nghĩ ngươi có thể chống lại ta sao?” Tiếng cười của hồ ly vang lên, chói tai và đe dọa. “Ngươi chỉ là một kẻ phàm trần yếu đuối. Từ khi ngươi đặt chân vào ngôi làng này, ngươi đã là con mồi của ta rồi.”
Cảm giác bất lực xâm chiếm Linh. Cô đã chứng kiến bao nhiêu người bị cuốn vào cơn mê hoặc của hồ ly, nhưng cô không thể làm gì để cứu họ. Cô nhớ đến Phúc, đến những người dân làng vô tội tất cả đều đã trở thành những con rối. Ý nghĩ ấy làm cô nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má.
“Ta… phải làm gì?” Linh thì thầm, cố gắng tìm kiếm một lối thoát giữa bóng tối vô tận này.
Đúng lúc đó, từ xa, một ánh sáng nhỏ bé hiện lên, mờ ảo và lấp lánh. Linh chớp mắt, không chắc liệu đó có phải là ảo giác hay không. Nhưng ánh sáng ấy dường như mời gọi cô, lôi kéo cô tiến lại gần hơn.
Cô dần cảm nhận được sức mạnh từ bên trong trỗi dậy, giúp cô có thể cử động dù chỉ là những bước chân nhỏ nhoi. Cô hướng về phía ánh sáng, từng bước một, dù cơ thể cô đau nhức như bị nghiền nát. Mỗi bước đi là một thử thách, nhưng Linh biết rằng nếu dừng lại, cô sẽ mãi mãi mắc kẹt trong bóng tối.
Ánh sáng càng lúc càng rõ ràng hơn, và khi Linh tiến đến gần, cô nhận ra đó không chỉ là một điểm sáng vô định. Đó là một hình bóng mờ ảo một người phụ nữ mặc áo dài trắng. Nhưng đây không phải là hồ ly, mà là một bóng ma khác, nhẹ nhàng và lặng lẽ.
“Ngươi… là ai?” Linh thì thầm, giọng cô yếu ớt nhưng đầy tò mò.
Bóng người phụ nữ quay lại, khuôn mặt nàng hiện ra mờ nhạt dưới ánh sáng nhợt nhạt. Đôi mắt nàng buồn bã, nhưng sâu trong đó là một sức mạnh thầm lặng. Nàng không nói gì, chỉ giơ tay ra, như mời gọi Linh tiến đến gần hơn.
Linh do dự, nhưng rồi cô cũng đưa tay ra, chạm vào tay người phụ nữ. Ngay khi hai bàn tay chạm nhau, một dòng năng lượng mạnh mẽ tràn vào cơ thể Linh, khiến cô choáng váng. Nhưng đồng thời, cô cảm nhận được sự ấm áp và an ủi từ người phụ nữ ấy.
“Ngươi… đến đây để giúp ta sao?” Linh hỏi, giọng cô đầy hy vọng.
Người phụ nữ khẽ gật đầu, và từ đôi mắt nàng, những giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống. “Ta… đã từng như ngươi,” nàng thì thầm, giọng nói thoảng qua như cơn gió nhẹ. “Ta cũng đã từng cố gắng đánh bại hồ ly, nhưng ta đã thất bại. Giờ đây, ta chỉ còn là một linh hồn lạc lõng, bị giam cầm trong thế giới này.”
Linh sững sờ. “Ngươi cũng đã từng…?”
“Phải. Ta đã cố gắng, nhưng ta không đủ sức mạnh. Hồ ly là một sinh vật mạnh mẽ, với hàng thế kỷ kinh nghiệm và quyền năng. Nhưng…” Người phụ nữ dừng lại, đôi mắt nàng sáng lên. “Ta tin rằng ngươi có thể. Ngươi có điều mà ta không có niềm tin và lòng dũng cảm. Ngươi có thể đánh bại nó, nhưng trước hết, ngươi phải vượt qua nỗi sợ của chính mình.”
Linh ngạc nhiên trước lời nói của người phụ nữ. “Ta… phải làm sao?”
“Ngươi phải đối mặt với bóng tối trong chính mình. Chỉ khi ngươi vượt qua được sự yếu đuối và nỗi sợ hãi, ngươi mới có thể đánh bại hồ ly.”
Trong giây phút ấy, Linh chợt nhận ra điều mà cô đã bỏ qua. Nỗi sợ hãi, tuyệt vọng và đau khổ đã chiếm lấy tâm trí cô, làm cô yếu đuối và mất đi sự tỉnh táo. Để đối đầu với hồ ly, cô phải đối mặt với chính bản thân mình, vượt qua sự lo sợ về cái chết và mất mát.
Ánh sáng từ người phụ nữ lan tỏa, chiếu sáng cả không gian mê cung xung quanh. Những bức tường đen tối dần tan biến, thay vào đó là một cánh đồng rộng lớn, ngập tràn ánh sáng. Linh cảm nhận được sự thanh thản trong lòng, như thể mọi nỗi đau đã tan biến. Cô biết rằng đây là khoảnh khắc quyết định.
“Ta sẽ không sợ hãi nữa,” Linh nói, giọng cô đầy kiên quyết.
Người phụ nữ mỉm cười, rồi dần dần tan biến vào không trung, để lại Linh một mình giữa cánh đồng rộng lớn. Nhưng Linh không còn cảm thấy cô đơn nữa. Cô biết rằng có người đã tin tưởng vào cô, và giờ đây, cô phải tự mình bước tiếp.
Ánh sáng bao trùm lấy Linh, và trong giây lát, cô thấy mình trở lại ngôi làng Lạc Giang. Nhưng lần này, mọi thứ đã thay đổi. Ngôi làng không còn là nơi bình yên như trước, mà đã trở thành một vùng đất chết chóc, bị chiếm giữ bởi những con rối vô hồn dưới sự điều khiển của hồ ly.
Linh nhìn thấy dân làng đang bị mê hoặc, từng người từng người bước về phía người phụ nữ áo trắng. Tiếng hát của hồ ly vẫn vang lên, nhưng lần này, Linh không cảm thấy bị cuốn vào nó nữa. Cô đã vượt qua nỗi sợ hãi của mình.
Linh tiến về phía người phụ nữ áo trắng, đôi mắt cô rực sáng đầy quyết tâm. Hồ ly nhận ra sự thay đổi, đôi mắt nàng lóe lên sự tức giận.
“Ngươi vẫn chưa bỏ cuộc sao, Linh?” Hồ ly nói, giọng nàng đầy chế giễu. “Ngươi không thể chiến thắng ta. Ta đã tồn tại qua hàng thế kỷ, và ta sẽ tiếp tục tồn tại mãi mãi.”
Linh nhìn thẳng vào mắt hồ ly, không một chút sợ hãi. “Ngươi đã giam cầm quá nhiều người vô tội. Hôm nay, ta sẽ kết thúc trò chơi của ngươi.”
Hồ ly bật cười lớn, tiếng cười của nàng vang vọng khắp không gian. “Ngươi thật ngây thơ. Vậy hãy thử đi, Linh. Hãy xem liệu ngươi có thể làm được điều mà bao nhiêu người trước ngươi đã thất bại.”
Và trận chiến cuối cùng bắt đầu, giữa con hồ ly đầy quyền năng và Linh cô gái nhỏ bé với ý chí bất khuất.