Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Gánh Hát Hồ Ly Chương 13: Ánh Sáng Trong Bóng Tối

Chương 13: Ánh Sáng Trong Bóng Tối

5:28 chiều – 18/07/2025

Linh đứng đó, giữa khoảng không trống rỗng, cảm giác như vừa trút bỏ được một gánh nặng vô hình mà cô đã mang theo suốt bao năm. Bóng tối xung quanh dần tan biến, thay vào đó là một không gian trống rỗng, yên tĩnh đến lạ thường. Trái tim cô dần đập chậm lại, hơi thở đều đều như thể cô vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.

Nhưng cảm giác chiến thắng chỉ kéo dài trong một thoáng. Linh biết rằng trận chiến thực sự chưa kết thúc.

Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, cô nghe thấy tiếng thì thầm. Ban đầu rất nhỏ, như gió thổi qua lá cây, nhưng càng lúc nó càng rõ ràng hơn. Tiếng hát của hồ ly lại vang lên, ám ảnh hơn bao giờ hết. Linh quay lại, cố gắng tìm nguồn gốc của âm thanh, nhưng không thấy gì ngoài bóng tối vô tận.

Bất ngờ, một bóng người xuất hiện phía trước, từ từ tiến lại gần. Linh nhận ra đó là một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt quen thuộc đến đau lòng. Đôi mắt sâu thẳm và nụ cười hiền hòa  đó là bố cô.

“Bố?” Linh thì thầm, giọng cô như nghẹn lại trong cổ họng.

Ông tiến lại gần, đôi mắt đầy dịu dàng nhưng ẩn chứa sự buồn bã. “Linh, con gái của bố… Con không nên ở đây.”

Linh cảm thấy một dòng nước mắt nóng hổi chảy dài trên má. Cô đã mất bố từ khi còn nhỏ, và cảnh tượng trước mắt khiến trái tim cô đau nhói. “Bố… Sao bố lại ở đây?”

Bố cô không trả lời ngay, chỉ đứng đó, đôi mắt nhìn cô một cách đăm chiêu. “Con gái à, con đã đi quá xa rồi. Con đang lạc vào một thế giới không dành cho người sống. Bố không thể để con tiếp tục được nữa.”

Linh lắc đầu, cảm giác bất lực tràn ngập trong cô. “Nhưng con phải chấm dứt mọi thứ. Con phải thoát khỏi lời nguyền này, thoát khỏi hồ ly.”

“Con không thể chiến thắng hồ ly, Linh à.” Bố cô nói, giọng ông dịu dàng nhưng đầy kiên quyết. “Không ai có thể thắng được nàng ta. Hồ ly không chỉ là một sinh vật siêu nhiên  nàng ta là hiện thân của những nỗi đau, sự mất mát và tuyệt vọng. Bất cứ ai cố gắng chống lại nàng ta đều sẽ bị nhấn chìm.”

Linh cảm thấy đôi chân mình như bị đè nặng bởi gánh nặng của lời nói ấy. Cô đã chiến đấu với tất cả sức lực, nhưng có phải tất cả chỉ là vô ích? “Nhưng con đã cố… Con đã đối diện với bóng tối của chính mình.”

“Đúng, con đã rất dũng cảm.” Bố cô mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chứa đầy sự đau lòng. “Nhưng có những thứ vượt ngoài tầm kiểm soát của con, và của cả bố nữa. Hồ ly không chỉ là một thực thể  nàng là lời nguyền đã tồn tại hàng thế kỷ, và chỉ có một cách duy nhất để chấm dứt.”

“Cách gì?” Linh hỏi, đôi mắt cô sáng lên hy vọng. “Bố, nếu có cách, con sẽ làm mọi thứ. Con không thể để hồ ly tiếp tục ám ảnh con và những người khác.”

Bố cô nhìn cô một lúc lâu, như đang suy nghĩ sâu xa về điều gì đó. Rồi ông khẽ thở dài. “Cách duy nhất để chấm dứt lời nguyền là chấp nhận nó. Con phải trao đi thứ quan trọng nhất của mình…”

Linh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. “Ý bố là sao? Con phải trao đi thứ gì?”

“Linh, con là người cuối cùng mà hồ ly chọn,” ông nói, giọng ông trầm lắng. “Nàng ta đã chọn con từ khi con còn là một đứa trẻ. Và chỉ khi con tự nguyện trao đi linh hồn mình, lời nguyền mới thực sự được giải phóng.”

Linh cứng người, đôi mắt mở to kinh hãi. “Con… phải hiến dâng linh hồn của mình sao?”

Bố cô gật đầu chậm rãi, khuôn mặt ông vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng nhưng đau đớn. “Con phải trở thành một phần của lời nguyền, Linh. Chỉ khi con đồng ý, nàng ta mới có thể được giải thoát, và ngôi làng  cũng như tất cả những người bị nàng ta mê hoặc  mới có thể được yên bình.”

Linh đứng đó, trái tim cô đập loạn nhịp. Hiến dâng linh hồn mình? Điều đó có nghĩa là cô sẽ mất tất cả, trở thành một phần của hồ ly, mãi mãi không thể quay trở lại cuộc sống thường nhật. Cô sẽ không còn là chính mình, mà trở thành một phần của bóng tối.

“Không…” Linh lắc đầu, giọng cô run run. “Con không thể… Bố, con không thể làm điều đó. Con không thể trở thành như nàng ta.”

“Linh…” Bố cô tiến lại gần, đặt tay lên vai cô. “Đôi khi, để cứu lấy người khác, chúng ta phải hy sinh bản thân mình. Bố biết điều này khó khăn, nhưng đây là con đường duy nhất.”

Linh nhìn vào đôi mắt của bố, trái tim cô như tan vỡ. Cô hiểu điều ông nói, nhưng cô không thể chấp nhận. “Bố… Con không thể… Con muốn sống, con muốn tiếp tục cuộc đời mình.”

Bố cô im lặng một lúc lâu, rồi ông nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. “Bố hiểu, con gái. Nhưng hãy nhớ rằng, mỗi người đều có một sứ mệnh riêng. Có lẽ đây là sứ mệnh của con.”

Nước mắt tràn xuống má Linh, cô ôm chặt lấy bố, trái tim cô đau nhói. Cô đã chiến đấu quá lâu, đã trải qua quá nhiều, nhưng giờ đây, cô phải đối mặt với sự thật khắc nghiệt nhất  cô phải hy sinh bản thân để chấm dứt tất cả.

Nhưng sâu trong lòng, Linh biết rằng cô không thể từ bỏ. Không phải như thế này.

Bất ngờ, Linh đẩy bố ra, đôi mắt cô bừng sáng. “Không, con sẽ không làm điều đó. Con sẽ không để hồ ly thắng.”

Bố cô ngạc nhiên nhìn cô, đôi mắt ông đầy lo lắng. “Linh, con không hiểu. Nếu con không chấp nhận, nàng ta sẽ tiếp tục, và không ai có thể thoát khỏi nàng.”

“Con biết,” Linh nói, giọng cô mạnh mẽ. “Nhưng con cũng biết rằng có một cách khác. Con không cần phải hiến dâng linh hồn mình. Con sẽ tìm ra cách, và con sẽ tiêu diệt hồ ly, dù điều đó có khó khăn đến đâu.”

Bố cô nhìn cô chằm chằm, rồi ông thở dài. “Con thật cứng đầu, Linh. Nhưng bố tin ở con.”

Linh gật đầu, cảm giác sức mạnh trỗi dậy trong cô. “Con sẽ không để nỗi sợ hãi điều khiển mình nữa.”

Ngay khi cô dứt lời, bóng dáng của bố cô dần tan biến, để lại cô một mình trong không gian trống rỗng. Nhưng lần này, Linh không cảm thấy sợ hãi hay đơn độc. Cô biết rằng bố luôn ở bên cạnh cô, và cô có thể làm được.

Cô phải chấm dứt lời nguyền. Không bằng cách hy sinh, mà bằng cách chiến đấu  đến tận cùng.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00