Chương 12: Đối Diện Với Bóng Tối
Linh rơi vào một thế giới không trọng lượng, nơi mọi thứ xung quanh cô trở nên mờ ảo và hỗn loạn. Cô không còn cảm nhận được mặt đất dưới chân mình hay không gian xung quanh. Những âm thanh dồn dập, đứt quãng của tiếng hát ma quái và tiếng gió rít như hàng nghìn linh hồn gào thét trong đau đớn.
Chiếc mặt nạ hồ ly trên mặt cô như dính chặt vào da thịt, hút cạn hơi thở và sinh lực của Linh. Mỗi khi cô cố gắng cử động, những dây xích vô hình như kéo cô lại, không cho phép cô trốn thoát. Linh cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhưng càng cố gắng bình tĩnh, cô càng chìm sâu vào bóng tối.
“Đây là đâu…?” Linh thì thầm, giọng cô vang vọng như trong một không gian trống rỗng. Nhưng không có câu trả lời. Mọi thứ trước mắt cô chỉ là một màn đen vô tận.
Đột nhiên, từ trong bóng tối, một bóng hình xuất hiện, mờ mờ nhưng dần rõ nét hơn. Đó là một người phụ nữ, mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt sáng rực trong bóng đêm. Linh nhận ra ngay đó chính là hồ ly. Nhưng thay vì vẻ kiêu sa đầy quyền lực, nàng trông tiều tụy, như thể bị chính bóng tối này tiêu hao dần.
“Ngươi đã đến rồi, Linh…” Giọng hồ ly nhẹ nhàng, nhưng đầy sự mỉa mai. “Ngươi nghĩ rằng có thể thoát khỏi ta sao? Không ai có thể.”
Linh siết chặt tay, cảm nhận được mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Cô biết, đây là lúc phải đối mặt với tất cả. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho khoảnh khắc này, nhưng không thể ngờ rằng nó lại kinh hoàng đến thế.
“Ngươi không phải là vấn đề,” Linh nói, đôi mắt cô đầy kiên quyết. “Ta đến đây không phải để chạy trốn ngươi, mà để kết thúc mọi thứ.”
Hồ ly cười khúc khích, tiếng cười vang vọng trong không gian đen tối, như một lời chế nhạo. “Kết thúc ư? Ngươi thật sự nghĩ rằng có thể kết thúc ta sao? Ta không chỉ là một linh hồn. Ta là nỗi sợ hãi, là sự tuyệt vọng, là bóng tối trong tâm hồn của tất cả mọi người. Ngươi không thể kết thúc thứ không bao giờ thực sự bắt đầu.”
Linh cảm thấy trái tim mình như ngừng đập trong giây lát. Cô nhận ra rằng hồ ly không chỉ là một sinh vật siêu nhiên. Nàng là biểu tượng của bóng tối bên trong mỗi người, của những ám ảnh, đau khổ, và những ký ức bị vùi lấp. Nàng không chỉ sống trong thế giới thực, mà còn tồn tại trong tâm trí của những ai đã từng nghe tiếng hát của nàng.
“Ngươi có thể là bóng tối trong tâm trí người khác,” Linh nói, giọng cô run run nhưng kiên định. “Nhưng ta sẽ không để ngươi chiếm lấy ta. Ta sẽ tự mình đối diện với nỗi sợ hãi, không còn trốn chạy nữa.”
Hồ ly nhìn Linh, đôi mắt nàng dường như lóe lên một tia thách thức. “Vậy thì… hãy để ta cho ngươi thấy. Thứ mà ngươi không bao giờ dám đối mặt.”
Ngay lúc đó, cảnh vật xung quanh Linh thay đổi. Không còn là bóng tối mịt mùng, mà trước mắt cô là ngôi làng Lạc Giang. Nhưng đó không phải là ngôi làng cô biết mà là ngôi làng của nhiều năm trước, khi nó còn tràn đầy sức sống. Linh thấy những người dân cười nói vui vẻ, những đứa trẻ chơi đùa trên đường, và trong đó, có một cô bé… rất giống cô.
Linh nhận ra ngay đó là chính mình, khi còn là một đứa trẻ.
“Ngươi nghĩ rằng ta chỉ ám ảnh ngôi làng này sao?” Hồ ly thì thầm bên tai cô. “Không, Linh, ta đã luôn ở đó, trong trái tim ngươi, từ khi ngươi còn nhỏ. Ngươi đã quên đi, nhưng ta vẫn ở đây, chờ đợi ngươi nhớ lại.”
Linh nhìn cảnh tượng trước mắt, trái tim cô như thắt lại. Cô thấy mình lúc nhỏ đang ngồi bên bờ sông, ánh mắt lấp lánh khi nghe một câu chuyện kể từ một bà lão. Câu chuyện về một con hồ ly xinh đẹp đã mê hoặc cả một vùng đất bằng tiếng hát của mình. Nhưng điều mà đứa trẻ Linh không biết, đó chính là bà lão chính là hồ ly, đang gieo mầm nỗi sợ hãi vào trong tâm hồn cô.
“Ngươi đã quên rồi sao?” Hồ ly cười khẽ. “Ta đã chọn ngươi từ lúc đó, Linh. Ngươi là một trong những đứa trẻ đầu tiên ta gieo lời nguyền vào. Ngươi luôn thuộc về ta.”
Linh lùi lại, đôi mắt mở to kinh hoàng. Cô không nhớ gì về câu chuyện đó, nhưng giờ đây, tất cả ký ức như bị lôi lên từ sâu thẳm tâm trí cô. Cô nhớ ra bà lão kỳ lạ đã từng kể chuyện cho mình, và giọng hát đầy mê hoặc của bà ta. Cô đã từng cảm thấy sợ hãi, nhưng rồi ký ức đó dần bị chôn vùi trong những năm tháng trưởng thành.
“Không… Không thể nào…” Linh thì thầm. “Ta không thuộc về ngươi. Ta là chính mình.”
Hồ ly tiến tới gần hơn, đôi mắt nàng sáng rực lên trong bóng tối. “Ngươi có thể tự dối lòng, Linh, nhưng ngươi không thể trốn thoát khỏi sự thật. Ngươi và ta chúng ta là một. Ta là bóng tối trong ngươi, là nỗi sợ hãi và đau khổ của ngươi. Mỗi lần ngươi cố gắng trốn chạy, ngươi chỉ càng làm ta mạnh mẽ hơn.”
Linh đứng yên, cơ thể cô như bị đông cứng. Cô đã nghĩ rằng mình có thể chiến đấu, có thể đối mặt với hồ ly và tiêu diệt nàng. Nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng cuộc chiến này không chỉ là giữa cô và một sinh vật siêu nhiên mà là cuộc chiến trong chính tâm hồn cô. Hồ ly là phần bóng tối mà cô luôn cố gắng lẩn tránh, và giờ đây, cô không thể trốn chạy nữa.
“Vậy thì sao?” Linh nói, giọng cô đột ngột trở nên mạnh mẽ. “Ngươi có thể là bóng tối trong ta, nhưng ta sẽ không để ngươi kiểm soát ta nữa. Ta không sợ ngươi.”
Hồ ly khựng lại, đôi mắt nàng mở to đầy kinh ngạc. “Ngươi… nói gì?”
Linh bước tới, đôi mắt cô rực lên quyết tâm. “Ta không còn sợ hãi nữa. Ngươi có thể tồn tại trong ta, nhưng ta sẽ không để ngươi điều khiển cuộc đời ta. Ta sẽ đối mặt với nỗi sợ, và ta sẽ làm chủ nó.”
Hồ ly cười lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt nàng có chút hoảng loạn. “Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể thắng sao? Ngươi không biết ta đã tồn tại bao lâu, và đã điều khiển bao nhiêu người.”
“Ta biết,” Linh đáp, giọng cô đầy thách thức. “Nhưng ta khác. Ta sẽ không để ngươi thắng.”
Ngay khoảnh khắc đó, Linh cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ từ sâu trong lòng mình. Chiếc mặt nạ trên mặt cô bắt đầu rung lên, như thể bị một sức mạnh vô hình tác động. Linh nhắm mắt lại, tập trung vào hơi thở, và từ từ tháo chiếc mặt nạ xuống.
Khi chiếc mặt nạ rơi xuống, toàn bộ không gian xung quanh cô như vỡ tung, và hồ ly biến mất trong làn khói trắng. Linh đứng đó, một mình giữa màn đêm, nhưng lần này, cô không còn cảm thấy sợ hãi.
Cô đã đối mặt với bóng tối trong chính mình và lần đầu tiên, cô cảm thấy tự do.