Chương 14: Hành Trình Cuối Cùng
Linh tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm trên trán, hơi thở cô gấp gáp. Cô đã trở lại hiện thực, nhưng những lời của bố vẫn vang vọng trong đầu. Hy sinh linh hồn để chấm dứt lời nguyền? Không, cô không thể làm điều đó. Linh biết rằng có một cách khác, dù rằng cách đó có thể không ai từng tìm ra trước đây.
Linh đứng dậy, nhìn quanh ngôi làng Lạc Giang. Trời đã dần tối, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, tạo nên một không gian u ám, đầy nặng nề. Dưới ánh sáng tàn, mọi thứ trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Người dân trong làng như biến mất, chỉ còn lại sự im lặng rợn người.
Cô biết thời gian không còn nhiều. Hồ ly đã quay trở lại, và tiếng hát của nàng ta sẽ lại vang lên, ám ảnh và điều khiển những kẻ không thể cưỡng lại sức quyến rũ đầy mê hoặc của nó.
Linh nắm chặt bàn tay mình. Cô không thể để điều đó tiếp diễn. Cô sẽ kết thúc mọi thứ bằng cách của mình.
Đêm đó, Linh đi dọc con đường dẫn tới rừng sâu. Nơi đó, giữa những tán cây rậm rạp, là ngôi đền cổ nơi mà truyền thuyết nói rằng hồ ly đã từng bị phong ấn hàng thế kỷ trước. Cô biết rằng câu trả lời sẽ nằm ở đó, trong chính trái tim của ngôi đền, nơi mà lời nguyền đã bắt đầu.
Khi bước vào rừng, không khí trở nên lạnh lẽo đến mức rợn người. Cành cây kêu lách tách dưới chân cô, còn gió thì thổi vù vù qua những tán lá. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt vô hình đang theo dõi mình từ mọi hướng, nhưng cô không quay đầu lại. Lần này, cô sẽ không để nỗi sợ hãi điều khiển mình nữa.
Ngôi đền cổ hiện ra trước mắt cô sau hàng giờ đồng hồ đi bộ. Nó nằm sâu trong rừng, bị bao phủ bởi cây cối, rêu phong và những dấu vết của thời gian. Các bức tường đá sần sùi, nứt nẻ, những hình chạm khắc xưa cũ mô tả hình dáng của những con hồ ly đang uốn lượn, như thể chúng đang nhảy múa xung quanh.
Linh tiến lại gần, cánh cửa đá lớn của đền khép chặt, nhưng dường như nó đã chờ đợi sự hiện diện của cô. Khi cô chạm tay lên cánh cửa, một luồng không khí lạnh buốt phả ra, làm cô run rẩy. Cô hít một hơi thật sâu, rồi đẩy mạnh cánh cửa.
Bên trong ngôi đền là một không gian rộng lớn, tối tăm và đầy bí ẩn. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đuốc trên tường chiếu lên những bức tượng đá tất cả đều là hình hồ ly, với đôi mắt sáng rực trong bóng tối. Linh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng cô vẫn tiến bước.
Ở cuối căn phòng, giữa không gian u ám đó, là một bệ đá lớn. Trên bệ, một chiếc mặt nạ hồ ly màu đen được đặt ngay ngắn. Đó chính là chiếc mặt nạ huyền thoại, thứ mà truyền thuyết kể rằng đã bị nguyền rủa, khiến bất cứ ai đeo nó đều trở thành nô lệ cho tiếng hát của hồ ly.
Linh bước lại gần, cảm nhận được sức mạnh từ chiếc mặt nạ tỏa ra. Nó như một cơn gió vô hình, hút cạn sinh lực của cô, khiến cô cảm thấy yếu dần. Nhưng Linh không lùi bước. Cô đã đến đây vì một lý do, và giờ là lúc đối mặt với sự thật.
“Ngươi đã đến rồi, Linh.”
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, và Linh quay lại. Hồ ly xuất hiện, đôi mắt sáng rực trong bóng tối, nụ cười lạnh lẽo trên môi. Nàng mặc một bộ y phục trắng tinh, mái tóc dài đen nhánh bay phấp phới trong gió.
“Ngươi nghĩ rằng có thể chấm dứt ta sao?” Hồ ly cười khúc khích, đôi mắt nàng sáng lên một tia chế giễu. “Ta đã sống qua hàng thế kỷ, đã điều khiển không biết bao nhiêu người, đã cướp đi không biết bao nhiêu linh hồn. Ngươi chỉ là một con người nhỏ bé, không thể thay đổi được gì.”
Linh nhìn thẳng vào mắt nàng, không chút sợ hãi. “Ngươi nói đúng, ta chỉ là một con người nhỏ bé. Nhưng chính điều đó khiến ta mạnh mẽ hơn ngươi. Ngươi là kẻ điều khiển, nhưng ta là kẻ tự do.”
Hồ ly nhướng mày, có vẻ thú vị trước câu trả lời của Linh. “Tự do? Ngươi nghĩ rằng tự do có thể chống lại ta sao? Ngươi đã biết cách duy nhất để chấm dứt lời nguyền là gì rồi, Linh. Ngươi phải trao linh hồn mình cho ta.”
Linh lắc đầu, đôi mắt cô ánh lên sự kiên quyết. “Không. Ta sẽ không trao linh hồn cho ngươi. Ta sẽ không để ngươi điều khiển ta.”
Hồ ly cười, nhưng lần này tiếng cười của nàng không còn vang vọng như trước. Nàng tiến lại gần Linh, đôi mắt nàng rực lên đầy thách thức. “Vậy thì hãy thử xem, Linh. Hãy thử đấu với ta, và xem ngươi có thể sống sót được bao lâu.”
Ngay lập tức, không gian xung quanh Linh biến đổi. Những bức tường của ngôi đền biến mất, thay vào đó là một cánh rừng hoang vu, đầy những tiếng rít và tiếng hát ma mị của hồ ly. Cô cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung chuyển, như thể chính thế giới này đang chống lại cô.
Hồ ly xuất hiện trước mặt Linh, đôi mắt nàng sáng lên dữ dội. “Ngươi không thể trốn thoát, Linh. Ta là bóng tối trong ngươi, là nỗi sợ hãi mà ngươi không thể đối mặt. Ngươi sẽ mãi mãi là nô lệ của ta.”
Linh siết chặt bàn tay, cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết. Nhưng cô không cho phép nỗi sợ hãi chiếm lấy mình. Cô hít một hơi sâu, rồi tiến lên, đối diện với hồ ly.
“Ta không sợ ngươi nữa,” Linh nói, giọng cô đầy quyết tâm. “Ngươi có thể là bóng tối, nhưng ta là ánh sáng. Ta sẽ đối diện với ngươi, và ta sẽ chiến thắng.”
Hồ ly khựng lại trong một khoảnh khắc, đôi mắt nàng lóe lên một tia ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó, nàng cười khúc khích, đôi tay nàng vươn ra như muốn ôm trọn lấy Linh. “Vậy thì hãy để ta thấy sức mạnh của ngươi, Linh. Hãy để ta thấy ngươi mạnh mẽ đến đâu.”
Linh không nói gì thêm. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận luồng sức mạnh từ sâu bên trong mình. Đột nhiên, từ trong tâm hồn cô, một ánh sáng rực rỡ bừng lên, chiếu sáng toàn bộ không gian xung quanh. Hồ ly hét lên, đôi mắt nàng trợn trừng trong kinh hoàng khi ánh sáng ấy xé tan bóng tối bao quanh nàng.
Linh mở mắt ra, nhìn thẳng vào hồ ly. “Ngươi không thể điều khiển ta nữa. Ta là chính mình.”
Hồ ly gào thét, đôi tay nàng cố gắng bám víu vào Linh, nhưng càng lúc nàng càng mờ nhạt dần. Ánh sáng từ Linh tiếp tục lan tỏa, đẩy lùi bóng tối và phá vỡ mọi xiềng xích mà hồ ly đã từng tạo ra.
Trong giây phút cuối cùng, hồ ly nhìn Linh, đôi mắt nàng đầy căm hận. “Ngươi… sẽ không bao giờ thực sự thoát khỏi ta, Linh. Ta sẽ mãi mãi là một phần của ngươi.”
Nhưng Linh không đáp lại. Cô chỉ đứng đó, ánh sáng từ cô tỏa ra mạnh mẽ, và hồ ly tan biến vào hư không.
Linh đứng yên giữa không gian trống rỗng, trái tim cô nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô đã chiến thắng không phải bằng sức mạnh, mà bằng chính sự tự do trong tâm hồn.